Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 38

Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:01:51
Lượt xem: 11

Chương 38: Sủng Ái Của Hoàng Thượng

Ban đầu hoàng thượng không kịp phản ứng, mặc dù hắn cũng rất nhạy bén, nhưng tất cả đều đã muộn.

Khi nhìn thấy đội quân mặc giáp vây quanh, sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Quân Yến Lâm?!” Sao quân Yến Lâm lại có mặt ở đây? Nghĩ đến đây mặt hắn trở nên tái nhợt, nhìn sang Nhiếp Chính Vương.

“Bắt Nhiếp Chính Vương lại cho trẫm!”

Kỳ Dạ nhíu mày hỏi: “Ai dám?” Giọng nói của hắn lạnh lùng, thậm chí còn hừ một tiếng, tiếng cười vang vọng.

Lúc này, Vệ Túc bước tới, khoác chiếc áo choàng đỏ, đầy khí thế quỳ xuống trước mặt Kỳ Dạ: “Chủ tử, thuộc hạ đã dẫn quân bao vây hoàng thành, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra.”

Hoàng thượng vẫn chưa thể chấp nhận điều này là sự thật, vừa tức giận vừa hoảng sợ: “Kỳ Dạ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Kỳ Dạ nhìn thoáng qua Lâm Thời Trà bên cạnh hoàng thượng với vẻ mặt không rõ ý tứ nói: “Hoàng thượng muốn phong Minh Quý phi làm hoàng hậu, ta là người đầu tiên không đồng ý.”

Hoàng thượng gần như ngay lập tức nghĩ đến lá thư tỏ tình kia, nhưng điều đó không thể xảy ra! Lá thư tỏ tình kia là do hắn giả mạo, hôm đó đã cãi nhau với Lâm Thời Trà cũng chỉ là diễn kịch cho Kỳ Dạ xem, vốn dĩ hắn chưa bao giờ viết một lá thư như vậy.

“Ngươi!”

Lẽ nào giữa hai người này có điều gì mờ ám? Hoàng thượng nổi giận, rút kiếm ra chĩa vào nàng.

Lâm Thời Trà hét lên một tiếng, hoảng hốt chạy sang một bên, còn Kỳ Dạ thì không có ý định bảo vệ nàng. Lâm Thời Trà nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng nhận ra rằng hắn đang tính toán để hoàng thượng nổi giận g.i.ế.c c.h.ế.t nàng mà không cần phải dính dáng đến tay mình.

Lâm Thời Trà chạy về phía Thái tử, Nguy Dịch Dao lập tức che chở nàng ở phía sau, âm thanh sắc bén của kiếm chạm nhau vang lên trong không khí.

“Xin phụ hoàng hãy bình tĩnh!” Nguy Dịch Dao quỳ xuống.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

“Cút ngay!” Hoàng thượng lạnh lùng nhìn, nhưng rốt cuộc hắn cũng không so được sự trẻ tuổi khí phách của Thái tử. Chỉ cần hơi sử dụng sức mạnh của mình, Thái tử đã giành lấy thanh kiếm trong tay hoàng thượng, mũi kiếm hướng về phía hắn.

“Nguy Dịch Dao! Đồ bất hiếu!” Hoàng thượng thật sự giận đến cực điểm, ai mà ngờ rằng người mà hắn luôn kiểm soát, Thái tử, lại dám chống lại hắn chứ.

Kỳ Dạ đã cử người bắt giữ Hoàng thượng, Thái tử đang định kiểm tra xem Lâm Thời Trà có bị thương hay không thì nàng lại che kín cổ áo, tát một cái vào mặt y, ghê tởm mà mắng: “Đừng chạm vào ta! Đồ lưu manh!”

Vương miện phượng hoàng của nàng cũng rơi xuống, nàng hoảng loạn núp bên cạnh Kỳ Dạ, nắm chặt lấy cánh tay hắn.

Nguy Dịch Dao bị tát đến lệch mặt, vẻ mặt ngẩn ra trong vài giây, rõ ràng là thái độ ghê tởm và lạnh nhạt của Lâm Thời Trà đã làm tổn thương y, nhưng ngay giây tiếp theo, y đã hiểu ý nghĩa của hành động đó… nàng không muốn y bị Nhiếp Chính Vương hiểu lầm mà liên lụy. Y nắm chặt tay, mặc cho người của Kỳ Dạ bắt giữ mình.

Kỳ Dạ cảm thấy thú vị, ôm lấy eo Lâm Thời Trà, nheo mắt hỏi: “Ta nghe nói hôm đó Lâm tiểu thư vào cung tuyển tú, Thái tử đã thích người và xin hoàng thượng cưới, nhưng hoàng thượng lại phong người làm Quý phi. Thì ra bấy lâu nay, Thái tử vẫn chưa từ bỏ tâm tư đó sao?”

Nguy Dịch Dao vẫn giả bộ yếu đuối như thường lệ, với dáng vẻ nhu nhược, chỉ dám nắm c.h.ặ.t t.a.y mà không mở miệng nói gì.

Dù sao thì y được hoàng thượng nuôi dưỡng, điều này cũng giúp giảm bớt cảnh giác của Kỳ Dạ.

Thực ra, trong lòng Lâm Thời Trà luôn cảm thấy kỳ quái, sao Thái tử lại tin tưởng nàng như vậy, tin rằng nàng sẽ không g.i.ế.c y, vua thường dễ rơi vào tình cảm, quả thật câu nói này chỉ đúng với mỗi vị hoàng thượng khi còn trẻ mà thôi.

Thái tử Nguy Dịch Dao không phải như vậy sao?

Không phải y không không thông minh hay không nhạy bén, điều y mong muốn nhất vẫn là Lâm Thời Trà, ngay cả giang sơn cũng phải để sang một bên.

Vì vậy, Lâm Thời Trà ôm cánh tay Kỳ Dạ, thì thầm: “Ta muốn làm hoàng hậu…”

Kỳ Dạ nói: “Hả?” một tiếng, cảm thấy rằng Lâm Thời Trà bị dọa đến ngẩn người bởi sự biến động vừa rồi.

Nàng nói to hơn, nhìn về phía Thái tử Nguy Dịch Dao: “Ta muốn làm hoàng hậu của chàng, chàng đã hứa! Chàng sẽ thành thân với ta!”

Kỳ Dạ nói: “Đó là điều đương nhiên, lần này ta tạo phản chính là vì nàng.”

Nhưng lời nói này không chỉ là để dành cho Kỳ Dạ nghe, mà quan trong nhất là để cho Nguy Dịch Dao nghe thấy.

Quả thật, Nguy Dịch Dao ngẩn người một lúc, sau đó chuyển dời ánh mắt đi thì hơi cúi đầu, các đường nét trên gương mặt bị bóng tối che khuất, không ai có thể nhìn thấu được cảm xúc của y. Tay áo của y run rẩy, khiến người ngoài tưởng rằng Thái tử đang sợ hãi, lo lắng.

Trong lúc bị áp giải đến Đông Cung, Nguy Dịch Dao vẫn không nói một câu nào. Cửa vừa đóng lại, bên ngoài có tầng tầng xiềng xích, y không thể rời khỏi đây nửa bước.

Rèm dày che phủ mọi thứ, Nguy Dịch Dao bỗng nhiên mỉm cười.

Y chăm chú nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt u ám, đường nét môi dần dần trở nên căng thẳng, cho đến khi không thể nào còn cười nổi nữa: “Kỳ Dạ…”

Người trong Lâm phủ vẫn chưa kịp phản ứng, hôm nay lẽ ra là đại điển phong hậu của nữ nhi họ, họ đã trở thành quốc trượng, vậy mà không hiểu sao Nhiếp Chính Vương lại tạo phản, hơn nữa còn thành công, nhưng nữ nhi họ vẫn có thể trở thành hoàng hậu!

Đây là chuyện kỳ lạ gì vậy, ngay cả trong truyện cũng không dám viết như thế nhỉ?

Lâm Thời Vy bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đứng sau Hạ Tầm hỏi: “Tân hoàng thượng sẽ như thế nào? Tỷ tỷ ta lại trở thành hoàng hậu rồi.”

Hạ Tầm liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

“Hắn đã lừa chàng, đúng không?” Lâm Thời Vy hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/38.html.]

“Đó không phải chuyện của nàng.” Hạ Tầm lạnh lùng quay lại nhìn Lâm Thời Vy.

Lâm Thời Vy nói: “Trong lúc khốn cùng chàng không nên tùy tiện nắm lấy một mảnh gỗ nổi để làm cứu cánh.” Nàng ta khuyên nhủ thật lòng.

Hạ Tầm hỏi: “Tại sao nàng luôn có thể bình tĩnh và lý trí như vậy?” Hắn ta không hiểu Lâm Thời Vy đang nghĩ gì, cũng không thể hiểu được tâm tư của nàng ta.

“Bởi vì ta đã học được cách nhận ra rõ hiện thực.” Lâm Thời Vy nhẹ nhàng đáp.

“Có lẽ ta hơi bi quan một chút, nhưng liệu chàng có phải quá lạc quan và cực đoan không? Cả hai chúng ta đều cần đứng ở giữa.”

“Chàng luôn muốn giành lại tình cảm của tỷ tỷ ta, nhưng chàng có bao giờ hỏi, tỷ ấy có còn yêu chàng không?”

Hạ Tầm ngây người, mất hồn lùi lại một bước: “Không…” Hắn ta chưa từng hỏi, hắn ta đã quá tự phụ về điều đó.

Hạ Tầm nâng tay che mắt, đột nhiên ngồi xuống trong trạng thái hoang mang, hốc mắt hắn ta bắt đầu đỏ lên.

“Nếu chàng thật sự yêu tỷ tỷ của ta, thì chàng nên buông tay. Chàng nghĩ tỷ ấy sẽ sống tốt khi trở thành hoàng hậu hai lần không? Ta không tin rằng lý do mà Nhiếp Chính Vương tạo phản thực sự là vì yêu mến tỷ tỷ của ta.” Không có nam nhân nào lại để cho nữ nhân mà mình yêu phải chịu tổn thương, càng không để nàng đứng trên cao cho người khác nhắm vào.

Hạ Tầm im lặng rất lâu rồi mới cất giọng khàn khàn nói: “Nếu nàng yêu một người, thì nàng sẽ không thể lý trí như vậy được nữa.”

Lâm Thời Vy suy nghĩ một chút, không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình như vậy, nói: “Có thể đúng.”

Trong khi khắp thiên hạ truyền tai nhau rằng nữ tử Lâm gia là yêu nữ chuyển thế, chuyên quyến rũ hoàng thượng và gây ra đại loạn, thì Lâm Thời Trà lại được phong hoàng hậu lần thứ hai, nhưng hoàng thượng lại là một người khác.

Kỳ Dạ giữ lời hứa, không bắt đầu tổ chức tuyển tú, nhưng Lâm Thời Trà cho rằng hắn chỉ đang thực hiện một cuộc thay đổi lớn trong triều, nắm giữ toàn bộ cục diện.

Thắng làm vua thua làm giặc, hoàng thượng cũ bị giết, hoàng thượng mới đăng cơ, nhưng vì Thái tử cũ quá yếu đuối và vô năng nên hoàng thượng mới không g.i.ế.c y để thể hiện lòng nhân từ, chỉ tước bỏ ngôi vị Thái tử và đày y ra ngoài biên ải.

Nhưng trên đường Thái tử bị đày ra ngoài biên ải, có lẽ y sẽ gặp “tai nạn” mà chết. Dù sao thì Kỳ Dạ thực sự rất nhỏ nhen.

Lâm Thời Trà có chút lo lắng không biết Nguy Dịch Dao có thể sống sót hay không, nếu Nguy Dịch Dao chết, thì sau khi nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Dạ, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có thể độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ thấp một chút, vì theo ký ức và suy nghĩ của nguyên chủ, nàng không muốn Thái tử phải chết.

Nhiệm vụ của Lâm phủ cũng đang tiến hành, Lâm mẫu sẽ nhanh chóng tự mình gây ra chuyện.

Nàng ra lệnh cho Cố Phương Hoa đưa thuốc cho Lâm phụ uống, khiến ông suốt đời này không thể có nhi tử nối dõi. Dù chức vụ có cao đến đâu, cuối cùng cũng có chỉ lợi cho kẻ khác mà thôi.

Kỳ Dạ đồng ý với ý kiến của Lâm Thời Trà, dứt khoát hạ chức của Lâm phụ xuống hai cấp. Lâm phụ bối rối, muốn gặp Lâm Thời Trà nhưng không có lý do gì để biện minh.

Có người quốc trượng nào lại có chức vụ thấp như vậy không?

Điều này chắc chắn là một sự đàn áp, tên gọi thì nghe hay ho là quốc trượng, nhưng thực tế chẳng có quyền lực gì cả.

Ở Phi Dực Cung, ngoài Tiểu Đào ra cũng đã có một cuộc thay đổi lớn. Xung quanh Lâm Thời Trà đều là người của Kỳ Dạ nhằm mục đích giám sát nàng. Lâm Thời Trà nhận ra rằng hắn rất thích nắm giữ toàn bộ cục diện, thậm chí khi hắn dùng bữa, hắn cũng phải biết hết mọi thứ.

Người như vậy chắc chắn sẽ có sự chiếm hữu mãnh liệt và ham muốn kiểm soát cũng mạnh mẽ không kém, rất có thể là do bóng ma từ thời thơ ấu.

Để thể hiện sự quan tâm của mình đối với hoàng hậu, Kỳ Dạ đã triệu hồi thái y đến bắt mạch cho Lâm Thời Trà, nhưng lại phát hiện ra một điều bất ngờ.

“Hoàng hậu nương nương bị trúng thuốc, e rằng suốt nửa đời còn lại… sẽ không thể sinh con.” Mồ hôi lạnh của thái y chảy ròng ròng trên trán, sắc mặt trắng bệch, quỳ trong điện.

Kỳ Dạ cũng không bất ngờ, hắn có thể đoán được lý do mà hoàng thượng cũ làm như vậy, có lẽ là không muốn ảnh hưởng đến vị trí của Thái tử. Nói như vậy, hoàng thượng cũ thực sự là người tàn nhẫn.

Tuy nhiên, giờ đây, kết quả này lại khiến hắn khá hài lòng.

Lâm Thời Trà khóc đến mức hết nước mắt.

Kỳ Dạ tự mình đến thăm nàng: “Không cần phải như vậy đâu, dù nàng không thể sinh con, trẫm cũng sẽ không chê bai nàng.” Hắn dịu dàng an ủi.

Lâm Thời Trà vẫn không ngừng nức nở: “Ta chỉ cảm thấy đau lòng, mỗi ngày ta đều sống trong lo âu bên cạnh hắn ta, tại sao hắn ta lại đối xử với ta như vậy, mọi người đều như thế…” Nàng nói ra những lời có chút oán hận.

Kỳ Dạ dừng lại một chút: “Ta sẽ không như vậy.” Hắn không dùng từ “trẫm” mà thay vào đó là “ta”.

Lâm Thời Trà im lặng một lúc: “Ta biết ngài không thật lòng yêu mến ta, bây giờ ngài cũng không muốn ta ngồi lên vị trí hoàng hậu này, chỉ cần ngài không g.i.ế.c ta thì ta làm gì cũng được.”

Kỳ Dạ rút tay ra khỏi vai nàng: “Nàng đang nói gì vậy? Ta thật lòng yêu mến nàng.”

“Hoặc là, ngài hãy cho ta ra khỏi cung đi…” Lâm Thời Trà ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, thành khẩn cầu xin Kỳ Dạ.

Vẻ mặt Kỳ Dạ dần dần trở nên lạnh lùng: “Cho nàng ra khỏi cung, nàng đừng hòng, bây giờ nàng là người của ta.”

Dù có giết, hắn cũng không để nam nhân khác chạm vào nàng.

Điều này không liên quan đến tình yêu, mà là danh dự và sự chiếm hữu của một nam nhân.

“Nàng hãy làm hoàng hậu cho tốt, trẫm đã hứa với nàng thì sẽ không nuốt lời.” Thú vị thay, nữ nhân này lại có thể nhìn thấu một phần suy nghĩ của hắn, hắn bỗng dưng không muốn g.i.ế.c nàng nữa.

“Không thể sinh con cũng không sao, sau này trẫm sẽ nhận hoàng tử từ tay các phi tần khác đem về nuôi nấng dưới tay nàng, đó chính là nhi tử của nàng và ta.” Kỳ Dạ đứng bên cửa, nhìn về phía Lâm Thời Trà: “Trẫm đến Tụ Huỳnh Điện, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Loading...