Trà Xanh Mê Người - 33
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:10:07
Lượt xem: 5
Lâm Thời Trà mở miệng, hỏi: “Ta đẩy ngươi lúc nào vậy?”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Nữ nhân kia làm bộ ngã về phía các cung nữ bên cạnh: "Các ngươi nói xem, có bị đẩy không?”
Cung nữ của nàng ta đương nhiên đứng về phía nàng ta, lúc này phía sau nàng ta có một đám đông đang ầm ĩ, chỉ trích Lâm Thời Trà cậy sủng mà kiêu.
Lâm Thời Trà ngạc nhiên nhướng cao mày: “Thế à…” Nàng từ từ nói, đột nhiên giơ tay tát vào mặt nữ nhân kia, sau khi đánh xong, mỉm cười rạng rỡ: “Mau gọi thái y đến, bổn cung không chỉ đẩy nàng, còn đánh nàng nữa đấy.”
“Ngươi!” Mặt mày nữ nhân kia tái mét, bên má trái sưng to lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lâm Thời Trà cúi người nhìn nàng ta: "Ôi trời, ôi trời.” vẻ mặt thương xót: "Mặt sưng lên thế này, chắc là rất lâu không thể hầu hạ được nhỉ, đúng là lỗi của bổn cung rồi.”
Nữ nhân kia tức giận quơ tay múa chân, nói gì cũng muốn lao vào đánh Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà đã đề phòng, nhanh chóng giơ tay, lại đánh thêm một cái tát lên mặt nàng ta, sau khi đánh xong, nàng còn vận động cổ tay, tự lẩm bẩm, cực kỳ hài lòng: “Ừm… bây giờ cân đối rồi.”
Phi tần kia kêu lên một tiếng, mắng chửi Lâm Thời Trà, nhưng bên cạnh Lâm Thời Trà còn có cung nữ, nàng ta căn bản không đánh trúng được, chỉ khiến nàng ta tức muốn chết.
“Lâm Thời Trà, ngươi thật to gan! Đến lúc này rồi mà ngươi còn ngông cuồng như vậy!” Nàng ta gào thét.
Lâm Thời Trà nhướn mày, cười dịu dàng vô hại: "Đánh thì cũng đã đánh rồi, bổn cung chẳng cần chọn ngày." Nụ cười dần biến mất, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, biểu cảm sắc bén đến rợn người.
Nói xong, nàng lập tức gọi người: "Người đâu, Cố Quý tần dĩ hạ phạm thượng, đưa nàng ta về Cảnh Tây cung."
Cố Quý tần còn muốn mắng thêm, Lâm Thời Trà làm bộ như mới chợt nhớ ra điều gì đó: "Tiểu Đào, đi một chuyến tới Kính Sự phòng, nói Cố Quý tần bị thương ở mặt, không thể hầu hạ, bảo họ rút thẻ xanh của nàng ta đi." Thẻ xanh bị rút rồi, không biết đến khi nào Hoàng Thượng mới nhớ đến nàng ta nữa?
Cố Quý tần bị dẫn đi trong sự không cam lòng, Lâm Thời Trà lại vui vẻ trở lại, khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc đệm.
Tiểu Đào đứng bên cạnh lầm bầm: "Cố Quý tần đúng là… cho dù nương nương đã một tháng chưa được thị tẩm, nhưng người vẫn là Quý phi cai quản lục cung cơ mà!"
Hiện giờ trong hậu cung không có Hoàng hậu, Lâm Thời Trà với tư cách là Quý phi, là người mà các phi tần khác không thể trêu chọc.
Chỉ trách Cố Quý tần ngu ngốc thôi.
Lâm Thời Trà không đáp lời, Tiểu Đào đi được một lúc thì phát hiện hướng đi này không đúng, nghi hoặc hỏi: “Nương nương, chúng ta đang…”
Lâm Thời Trà nhìn về phía trước: “Đi đến Tụ Huỳnh Điện thỉnh tội.” Nàng đã đánh phi tần của hắn, lại còn ra lệnh thu hồi thẻ xanh, Hoàng Thượng chắc chắn không thể không biết một chút gì.
Rất nhanh đã đến Tụ Huỳnh Điện, vừa lên bậc thang, Lâm Thời Trà đã thấy một nam nhân mặc áo đen bước vào trong điện, nàng hạ mắt chào Tô Cảnh: “Tô công công.”
Tô Cảnh không dám nhận lễ của Quý phi, cũng theo lễ mà đáp:“Nương nương, xin chờ một chút, Nhiếp Chính Vương vừa vào trong, đang thương nghị đại sự với Hoàng Thượng. Nương nương vào đó e rằng không tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/33.html.]
“Không sao.” Lâm Thời Trà chớp mắt, không quan tâm.
Tô Cảnh vội vàng gọi người mang đến một cái ghế tròn, khá mềm mại, Lâm Thời Trà không khách sáo mà ngồi xuống.
Người đó chính là Nhiếp Chính Vương.
Kỳ Dạ.
Lâm Thời Trà cầm miếng bánh đậu xanh do Tô Cảnh dâng lên, bỏ vào miệng nhai một miếng, trong lòng lại suy nghĩ những chuyện khác.
Tô Cảnh giờ vẫn còn có thể nịnh bợ nàng, chứng tỏ Hoàng Thượng thực ra không thật sự muốn lạnh nhạt nàng, chỉ là làm ra vẻ thôi, làm vậy để cho ai xem?
Lúc này, Nhiếp Chính Vương vẫn chưa bị nguyên chủ lôi kéo, bức thư cầu hôn đó thực ra cũng không phải do Nhiếp Chính Vương tự tay viết, có người đang vu cáo hắn, cố tình khuấy động mối hiềm khích giữa hai nam nhân.
Trong lúc ăn bánh đậu xanh, một lúc sau, Kỳ Dạ đi ra từ trong điện.
Hắn lập tức nhìn thấy nữ nhân ngồi trên ghế tròn, nàng mặc một chiếc váy mỏng màu tím nhạt thướt tha, cổ trắng đến mức khó tin, khi nói chuyện với cung nữ bên cạnh, lộ ra trán bóng mượt và một bên mắt.
Lông mi nàng rất dài và cong.
Nhận thấy động tĩnh, nàng quay lại, đứng dậy hơi khom người: “Nhiếp Chính Vương.”
Trên mặt…trên mặt nàng có vụn bánh đậu xanh.
Thế nhưng nàng lại giả vờ cao quý, còn không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng Kỳ Dạ không khỏi buồn cười, nữ nhân này thật sự cho rằng hắn yêu nàng sao?
Hắn bị mù mới đi yêu nữ nhân của Hoàng Thượng!!
Tự mình đa tình, ha ha.
Kỳ Dạ không thể không đáp lễ: “Thần thỉnh an nương nương.”
Lâm Thời Trà không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, mà đi ngang qua hắn vào trong Tụ Huỳnh Điện.
Kỳ Dạ: “…” Đây là cảm giác bị ức chế nhất.
Đi rồi, Vệ Túc mới tức giận nhảy cẫng lên: “Nhìn sắc mặt Minh Quý phi nương nương, vậy mà còn dám chê bai chủ tử ngài? Trong hậu viện không có ai một lòng giữ mình trong sạch, cả kinh thành có bao nhiêu tiểu thư thế gia nghẹt thở muốn chen vào, nàng ta còn dám chê bai!”
“Cẩn thận lời nói.” Kỳ Dạ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái.