Trà Xanh Mê Người - 25
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:51:15
Lượt xem: 7
Chương 25:
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Nam sinh chật vật nằm trên mặt đất, khuỷu tay chống lên nền đất cứng, đau đớn vô cùng, chưa kể đến cảm giác khó chịu trên khuôn mặt sau khi bị Trì Tỉnh đánh.
Cậu ta thực sự sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy con d.a.o trong tay Trì Tỉnh. Ánh mắt của Trì Tỉnh nhìn cậu ta như thể đang nhìn một xác c.h.ế.t không còn hơi thở. Cậu ta không hề nghi ngờ rằng Trì Tỉnh sẽ thực sự đ.â.m mình.
Hơi thở của cậu ta trở nên nặng nề.
Cậu ta nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt là một đôi giày da màu đen nhỏ xinh, phía trên là đôi tất ống, đôi chân trắng mảnh mai, chiếc váy đồng phục xếp ly, mái tóc đen buông xuống, phía trước là tóc mái thẳng tắp, đôi mắt to và hàng mi dài.
Đó là Lâm Thời Trà.
"Cậu có thể trả thuốc lại cho mình được không?" Nam sinh nghe thấy Lâm Thời Trà hỏi nhẹ nhàng như vậy.
Cậu ta dùng một tay ôm lấy bụng đang đau nhói vì bị Trì Tỉnh đá, tay kia run rẩy không kiểm soát được khi đưa thuốc lại.
Trước đây, Lâm Thời Trà luôn tỏ ra thờ ơ trước những lời đồn đại của mọi người, đó cũng là lý do tại sao mọi người lại bắt đầu có cảm giác có thể làm bất cứ điều gì mà không biết sợ.
Ban đầu nghĩ rằng lần này Lâm Thời Trà cũng sẽ không nói gì như thường lệ, nhưng kết quả không phải vậy.
Mọi người chỉ thấy Lâm Thời Trà đưa cho cậu nam sinh một tờ giấy ăn sạch, sau đó từ từ đứng thẳng người lên: "Cậu đoán đúng đấy, mình thực sự bị bệnh... Nhưng không phải mới bị gần đây, mình đã mắc bệnh từ khi còn nhỏ."
Lời này vừa được thốt ra, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Trì Tỉnh lên tiếng ngăn cản, cậu ấy vừa bực vừa giận dữ: "Trà Trà!"
Lâm Thời Trà lắc đầu, cô nhìn quanh các bạn học: "Hơn nữa, mình chỉ là bạn cùng lớp với các bạn được một năm rưỡi, chúng ta cũng chỉ quen biết nhau một năm rưỡi. Mặc dù thời gian rất ngắn ngủi, nhưng mình nghĩ nên trân trọng, vì vậy mình mới đề xuất xuất viện và trở lại trường học."
"Rất tiếc, có lẽ thời gian mình được ở bên các bạn không còn nhiều nữa, học kỳ sau có lẽ mình sẽ không thể đến lớp học tập được nữa..." Giọng nói của Lâm Thời Trà rất nhẹ nhàng, nói đến đây cô dừng lại một chút, rồi nở một nụ cười: "Vì vậy mình mới cảm thấy quý giá, không muốn tranh cãi với các bạn.”
Trong lớp học im ắng, một nữ sinh run rẩy cất tiếng hỏi: "Sao... sao lại nói học kỳ sau không thể đi học nữa?"
"À..." Lâm Thời Trà khẽ ừm một tiếng, mỉm cười mím môi, chớp chớp mắt: "Vì bác sĩ nói với mình rằng mình sẽ không sống qua được mùa hè này."
Im lặng.
Một sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Nam sinh nằm dưới đất, đồng tử co rút dữ dội, khóe miệng vẫn còn vết m.á.u tươi, nhìn chằm chằm vào Lâm Thời Trà đang cười rạng rỡ với vẻ không thể tin nổi: "Cái gì chứ..." cậu ta lẩm bẩm.
Trì Tỉnh lạnh lùng nhìn: "Hài lòng chưa?"
Lúc này, có tiếng động vọng lại từ ngoài cửa, đó là Thẩm Mặc: "Ủa? Chuyện gì vậy?" Cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/25.html.]
Nhìn thấy nam sinh nằm trước mặt Lâm Thời Trà, Thẩm Mặc vội vàng chạy tới kiểm tra cơ thể cô: "Trà Trà, cậu sao rồi? Thằng đó bắt nạt cậu à? Cậu có chỗ nào không thoải mái không?"
"Mình không sao." Lâm Thời Trà nắm lấy tay áo cậu ấy để cậu ấy đừng loay hoay nữa: "Đừng lo lắng mà." Cô dỗ dành.
Thẩm Mặc không vui, lẩm bẩm đặt đồ ăn vặt vừa mua cho Lâm Thời Trà lên bàn: "Sao có thể không lo lắng được, đâu phải cậu không biết tình trạng của mình..." Nói được nửa chừng, Thẩm Mặc lập tức im bặt.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cả thầy chủ nhiệm cũng đến. Hiện giờ là giờ nghỉ giữa tiết, ngoài hành lang cũng đông người, ai cũng đang xem náo nhiệt.
Thầy chủ nhiệm nhìn qua, thấy lại là Trì Tỉnh gây chuyện: "Trì Tỉnh, trò lại làm gì nữa đây?!"
Sự việc kết thúc bằng việc Trì Tỉnh bị lôi đến văn phòng viết bản kiểm điểm.
Mọi người đều tưởng Trì Tỉnh xong đời rồi, đánh người ta thành đầu heo, người ta đi báo công an cũng không phải không thể, nhưng kết quả là nam sinh kia vẫn im lặng, khi được bôi thuốc thì đau đến nhăn nhó, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, vẫn luôn không yên lòng.
Bầu không khí của lớp học trong những ngày này cũng trở nên kỳ lạ.
Miệng lưỡi quá nhiều, bí mật khó giữ, chẳng bao lâu sau trên confession trường đã truyền đi khắp nơi về căn bệnh của Lâm Thời Trà.
Biên Hành vì chuyện này mà rất tức giận, thậm chí còn muốn đi gây phiền phức cho nam sinh kia, nhưng đã bị ngăn lại.
Hai ngày sau, vào một buổi chiều nọ.
Lâm Thời Trà đang trên đường về nhà trong ánh chiều tà, nửa đường bị một nữ sinh tóc ngắn ngang vai chặn lại. Sắc mặt cô ta không được tốt lắm: "Lâm Thời Trà."
Lâm Thời Trà không nhớ cô ta là ai: "Ừm? Cậu là...?”
Biên Hành nhận ra trước. "Là cô! Cô muốn làm gì?" Cậu ấy nhìn nữ sinh kia chằm chằm với vẻ mặt không thiện cảm.
Giọng nữ run rẩy, vai cô ta khẽ run lên như sắp khóc: "Hôm đó mình không cố ý mắng cậu đâu. Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi." Vừa nói xong hai câu xin lỗi, cô ta đã bật khóc thành tiếng.
“Mình thực sự không cố ý nói những lời đó về cậu đâu. Thật ra mình rất ghen tị với cậu. Cậu được nhiều người yêu mến như vậy, trong khi mình tỏ tình với ai cũng bị từ chối. Mình cảm thấy rất khó chịu nên không kìm được mà buông những lời độc địa."
“Mình không biết cậu bị bệnh. Mình không biết Trì Tỉnh và những người khác chỉ đang chăm sóc cậu thôi. Mình lại còn ác ý suy đoán về mối quan hệ của các cậu nữa. Suy nghĩ của mình thật bẩn thỉu, mình xin lỗi... Mấy ngày nay mình cứ gặp ác mộng, không ngủ được. Mình cảm thấy rất áy náy và hối hận."
"Xin lỗi."
Cô ta cứ lặp đi lặp lại ba từ "xin lỗi" ấy, như thể ngoài câu nói đó ra, chẳng còn gì khác có thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của cô ta.
Chuỗi lời nói này cuối cùng cũng giúp Lâm Thời Trà nhớ ra cô ta là ai. Thì ra đây chính là nữ sinh đã mắng cô là "đồ đĩ" tại hội trường trong ngày thi đấu toàn trường hôm đó.
"Xin lỗi." Nữ sinh vừa lau nước mắt vừa nói: "Sao miệng mình lại độc địa đến thế nhỉ? Hôm đó còn suýt bị Trì Tỉnh đánh nữa. Mình tự nghĩ nếu có thể quay lại quá khứ, mình cũng muốn tự tát vào mặt mình. Còn khiến cậu phải nhập viện vì phát bệnh nữa chứ." Nói rồi cô ta nấc lên từng hồi, trông rất thảm hại.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này, liệu chúng có thể độc ác đến mức nào? Nhân chi sơ, tính bản thiện, ghen tị cũng là chuyện bình thường, nhưng bản chất của mọi người vẫn là lương thiện. Bọn họ đã hoảng sợ và lo lắng khi biết Lâm Thời Trà phải nhập viện, giờ đây lại cảm thấy hối hận và ăn năn.