Trà Xanh Mê Người - 23.1
Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:38:07
Lượt xem: 8
Chương 23.1:
“À phải rồi, cô ấy có kiêng kỵ gì thì nói cho tớ biết nhé, ví dụ như món gì được ăn, món gì không được ăn, mai đi dạo phố kiểu gì cũng phải ăn uống, tớ không muốn cho cô ấy ăn phải thứ gì không tốt đâu.”
“Ừ, lát tớ nhắn tin cho cậu.”
Hôm sau, Lâm Thời Trà dậy từ rất sớm, vì hôm nay cô sẽ đi chơi với Cốc Nhân.
Bữa sáng nay bà cụ Lâm làm rất thịnh soạn, hôm qua bà ấy đã tự tay nướng một ít bánh quy ngũ cốc, định bụng để Lâm Thời Trà bổ sung dinh dưỡng nhưng lại sợ cô không thích vị ngũ cốc nên bà ấy đã khéo léo thêm một ít hoa quả khô, ăn vào vừa thơm vừa giòn.
Ngoài ra bà ấy còn dậy sớm hầm canh sườn non hạt sen, hấp một nồi bánh bao to.
Lâm Thời Trà cắn một miếng bánh bao, cúi đầu nhìn miếng ngô trong bát: “Bà nội, ngon lắm!”
Bà cụ Lâm mỉm cười hiền hậu: “Vậy thì ăn nhiều một chút, kẻo lát nữa đi dạo phố hết hơi.”
Lâm Thời Trà cong mắt cười: “Vâng ạ.”
Lâm Thời Trà hẹn Cốc Nhân ở cổng khu chung cư, khi cô đến nơi thì Cốc Nhân cũng vừa xuống xe.
Thấy Lâm Thời Trà, Cốc Nhân lập tức vẫy tay: “Ở đây!”
Hôm nay Cốc Nhân mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc hồng xanh kiểu dáng rộng rãi, cô ấy sơ vin vạt trước, khoe khéo vòng eo thon gọn, bên dưới là quần short jeans siêu ngắn, đi giày vải màu sắc ăn ý với áo, mái tóc dài ngang vai được búi thành hai búi củ tỏi hai bên.
So với ấn tượng của Lâm Thời Trà lần đầu gặp mặt, hôm nay Cốc Nhân trông rất khác, tràn đầy khí chất thiếu nữ.
Cốc Nhân cũng đang quan sát Lâm Thời Trà, cô ấy phát hiện Lâm Thời Trà rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp nhẹ nhàng tinh tế, không hề sắc sảo, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy chữ A màu trắng chất liệu rất đẹp, hai bên vai gầy để lộ ra, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai.
Cốc Nhân bắt chuyện: “Này, cậu dùng son môi gì thế, đẹp quá!”
Chủ đề của con gái, luôn xoay quanh mỹ phẩm là nhiều nhất.
Cốc Nhân thầm cảm thán, Lâm Thời Trà chính là kiểu con gái mang vẻ đẹp tình đầu quốc dân, khí chất lại dịu dàng đáng yêu, bảo sao đám con trai như Hoắc Dĩ Nam không đổ, nhất là kiểu người như Trì Tỉnh, trong lòng lúc nào cũng mơ mộng về một cô gái dịu dàng, thướt tha như vậy.
“Đi dạo phố trước đi, sáng nay rạp chiếu phim chắc vắng lắm, xem cũng chẳng có không khí.” Lâm Thời Trà đề nghị.
Cốc Nhân rất đồng ý, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, hai người đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Lâm Thời Trà chẳng mua gì cho bản thân, trái lại còn chọn cho Cốc Nhân mấy bộ rất đẹp, giục cô ấy thử đồ.
Cốc Nhân phải thừa nhận Lâm Thời Trà rất có mắt thẩm mỹ, đồ cô chọn đều rất hợp với Cốc Nhân, hai người vừa đi ra khỏi một cửa hàng thì Cốc Nhân đã nhận ra có gì đó sai sai.
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy hai chàng trai phía sau vội vàng quay mặt đi, giả vờ dựa vào lan can hình bầu dục, vờ như đang xem hoạt động gì đó ở quảng trường lớn phía dưới.
Bóng lưng này trông quen quen...
Cốc Nhân thầm nghĩ, nheo mắt lại.
“Sao thế?” Lâm Thời Trà cắn ống hút trà sữa, hoài nghi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/23-1.html.]
“À không có gì, tớ thấy quần áo ở cửa hàng kia đẹp lắm, vào chọn cho cậu mấy bộ.”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
“Ừ được đấy.” Lâm Thời Trà vui vẻ đồng ý.
Biên Hành và Trì Tỉnh len lén nhìn, thấy Cốc Nhân và Lâm Thời Trà đã vào một cửa hàng khác, cả hai mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này họ nhìn nhau như nhìn thấy bạn đồng cảnh ngộ: “Đi dạo phố với con gái mệt thế này sao... Có chỗ nào ngồi không, chân tôi sắp gãy rồi.” Trì Tỉnh than thở, mặt méo xệch.
“Có mỗi cậu mệt, tôi cũng mệt đây này.” Biên Hành lườm Trì Tỉnh.
“Cậu nói xem mua nhiều đồ thế mà cũng không thay ra cho tôi ngắm...” Trì Tỉnh lầm bầm, thở dài dựa người vào lan can, nhìn trời mơ màng: “Trà Trà lúc nào cũng mặc đồng phục, hôm nay mặc váy trắng xinh thật.”
Biên Hành cười khẩy: “Chưa tính sổ với cậu chuyện này đâu, cậu đến nhà Trà Trà từ bao giờ thế? Thái độ của bà nội lúc gặp cậu cứ như gặp cháu ruột ấy.”
Trì Tỉnh tặc lưỡi: “Nói gì thế.”
“Tôi không chỉ đến nhà Trà Trà mà tôi còn vào cả phòng Trà Trà cơ, thế nào, hâm mộ không, ghen tị không, có hận không?” Trì Tỉnh hất hàm, vênh váo đắc ý.
“Ha ha.” Biên Hành cười khẩy.
Hai người đang thì thầm to nhỏ, bỗng nhiên Trì Tỉnh bị ai đó vỗ vai. Cậu ấy mất kiên nhẫn quay lại: “Ai đấy, không thấy ông đang...”
Người đến chính là Cốc Nhân.
“... Sao cậu lại phát hiện ra bọn tớ?” Biên Hành lúng túng, ngượng ngùng.
Cốc Nhân khoanh tay: “Bảo sao cứ thấy hai tên đáng ghét nào đó bám theo bọn tớ, hóa ra là hai cậu.” Giọng điệu của cô ấy đầy khinh bỉ.
Trì Tỉnh: “Ai đáng ghét, tớ với Biên Hành lo cho Trà Trà, không yên tâm nên mới đi theo xem sao thôi.”
Cốc Nhân: “Chắc chắn không phải ghen à?”
Trì Tỉnh, Biên Hành: “...”
Cốc Nhân nhại giọng: “Ơ kìa, Trà Trà chưa từng đi hẹn hò với tớ bao giờ, sao lại đi với Cốc Nhân ra ngoài dạo phố xem phim chứ?”
Tâm tư bị vạch trần, Trì Tỉnh đen mặt: “Thế cậu muốn gì?” Sao cậu ấy lại thạo mấy chuyện này thế?
Cốc Nhân nhướng mày: “Tớ chẳng muốn gì cả, chỉ muốn nói cho hai cậu biết là hai cậu bám đuôi quá lộ liễu đấy thôi, cẩn thận đừng để cô ấy phát hiện ra.”
“Cô ấy đang thay đồ, tớ phải vào đây, không thì cô ấy lại nghi ngờ.” Nói xong Cốc Nhân vỗ vai Biên Hành một cái rõ mạnh, khiến Biên Hành suýt nữa ngã nhào.
Cốc Nhân đi rồi, Biên Hành và Trì Tỉnh chìm vào “tự kiểm điểm bản thân” nhưng họ cũng chẳng có thời gian để mà tự kiểm điểm, vì đã đến giờ ăn trưa, Cốc Nhân tìm đại một nhà hàng rồi hai người vào ăn, sau đó xem giờ chiếu phim rồi đến rạp chiếu phim chờ.
Bỏ mặc Trì Tỉnh và Biên Hành đứng bên ngoài.
Nhưng chưa kịp đắc ý được bao lâu thì cả hai đã bị Hoắc Dĩ Nam tóm cổ kia lôi đi, trước khi đi Biên Hành còn nghiến răng nghiến lợi: “Cốc Nhân!” Mách lẻo là đồ tiểu nhân.
Trì Tỉnh: “Cậu ấy không phải quân tử.” Người ta là con gái.
Xem phim xong, Cốc Nhân và Lâm Thời Trà sóng vai nhau ra khỏi rạp, Cốc Nhân không nhịn được nữa, hỏi thẳng thắc mắc trong lòng: “Rốt cuộc cậu thích ai?”