Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 22

Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:36:05
Lượt xem: 6

Biên Hành cố kìm nén cơn giận muốn đánh c.h.ế.t ba tên kia, cậu ấy tiến lại gần, cười gượng với bạn nam ngồi trước mặt Lâm Thời Trà: “Xin chào bạn học, cho mình ngồi nhờ chỗ bạn một lát được không?”

Nam sinh đầu nhím vội vàng đứng dậy nhường chỗ: “Được được được.” Cậu ta cười gượng gạo, chạy đến chỗ đám bạn thân xin ngồi nhờ.

Bình thường con trai dù có tám chuyện sau lưng thì trước mặt vẫn phải tỏ ra mình không có hứng thú với mấy chuyện đó, nhưng sự việc lần này khiến bọn họ không nhịn được mà xì xào bàn tán.

Chuyện này còn chưa kể đến các bạn nữ.

Thẩm Mặc đã debut, lịch trình của tân binh lúc nào cũng kín mít. nhưng dù vậy ngày nào cậu ấy cũng cố gắng dành thời gian đến trường với Lâm Thời Trà, Lâm Thời Trà nói muốn xem cậu ấy biểu diễn, dù có phải mệt c.h.ế.t Thẩm Mặc cũng sẽ thực hiện nguyện vọng của cô.

Vì Thẩm Mặc ngày càng nổi tiếng, có rất nhiều người muốn tung tin bạn gái của cậu ấy là Lâm Thời Trà, bây giờ xem ra bốn người bọn họ đều đang theo đuổi Lâm Thời Trà, khác với trước kia là giấu giấu giếm giếm, lần này là hoàn toàn tự nguyện.

Đây chính là tin tức chấn động.

Nhưng kỳ lạ là tin tức này vừa đăng lên đã bị gỡ xuống.

Dần dần mọi người cũng nhận ra Thẩm Mặc đang bảo vệ Lâm Thời Trà, Thẩm Hàn Tinh chính là chỗ dựa vững chắc cho cậu ấy, ở giới giải trí không có chuyện gì mà bà ấy không giải quyết được.

Cho nên những chuyện này chỉ có người dân thị trấn Thủy Lộ tự biết.

Còn học sinh trường trung học số 1 Thủy Lộ thì: … Ban đầu chúng tôi cũng rất sốc, sau đó thì chai lì luôn rồi, mỉm cười.

“Sáng nay ăn gì?” Biên Hành điều chỉnh lại cảm xúc, dịu dàng hỏi Lâm Thời Trà.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

Nam sinh đầu nhím: ??? Sao lúc nãy còn hung dữ với mình thế mà bây giờ dịu dàng như nước thế kia?

Lâm Thời Trà ngoan ngoãn đáp: “Bà nội nấu cháo kê thơm ngon, Trì Tỉnh mua cho em hai cái bánh bao, ngon lắm.” Sáng ra mở cửa đã thấy Trì Tỉnh đứng đợi trước cửa nhà, cậu ấy sợ bánh bao nguội nên cứ ôm khư khư trong lòng, lúc lấy ra vẫn còn nóng hổi như vừa mới hấp xong.

Biên Hành gật đầu, sau đó nói với Trì Tỉnh: “Ngày mai để tôi đến đón Trà Trà, cậu ngủ thêm chút nữa đi.”

Trì Tỉnh vội vàng đáp: “Không cần đâu, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.” Giọng điệu rất khách sáo.

Biên Hành: “Đã nói là mỗi người một ngày rồi, dám nuốt lời thì đừng trách.”

Trì Tỉnh hỏi lại: “Cậu đánh thắng được tôi à?”

Mọi người xung quanh nghe thấy phì cười, Biên Hành trừng mắt, sau đó quay đầu lại nói: “Trà Trà, em xem cậu ấy kìa.” Giọng nói có chút tủi thân.

Trì Tỉnh trợn mắt: “Cậu là học sinh tiểu học à?” Trẻ con, thế mà lại đi mách lẻo.

Biên Hành: “Đúng đấy, cậu có ý kiến gì?” Hất cằm, khiêu khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/22.html.]

Hoắc Dĩ Nam lạnh lùng liếc mắt: “Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.”

Hai người lập tức im bặt.

Trì Tỉnh và Biên Hành còn muốn đôi co tiếp thì thấy Lâm Thời Trà đưa ngón tay lên miệng ra hiệu “Suỵt”, hai người lập tức im lặng.

Thì ra Thẩm Mặc gục xuống bàn ngủ thiếp đi, dưới mắt cậu ấy là quầng thâm rõ rệt, sắc mặt cũng không tốt lắm, hàng mi khẽ rung, hơi thở đều đều.

Lâm Thời Trà đưa tay vuốt ve mái tóc của cậu ấy, chống cằm ngắm nhìn, không biết đang nghĩ gì.

Biên Hàn, Trì Tỉnh: Ghen tỵ.

Hoắc Dĩ Nam khẽ nhướng mắt, liếc nhìn bọn họ: Hai người vô dụng, chỉ giỏi cãi nhau như trẻ con.

Biên Hành, Trì Tỉnh: Đâm trúng tim đen rồi [đau lòng]

Nín nhịn một lúc, Biên Hành ghé sát vào, nhỏ giọng lấy lòng: “Trà Trà, anh làm bài tập tiếng Anh cho em nhé, hay bài tập ngữ văn cũng được, đưa vở bài tập đây anh làm cho.”

Lâm Thời Trà hơi do dự: “Hả?”

Trì Tỉnh vội vàng nói: “Tôi có thể viết…” Nói được một nửa thì cậu ấy chợt nhận ra bản thân chẳng giỏi môn nào, môn ngữ văn được coi là học ổn nhất nhưng mỗi lần thi cũng chỉ được bảy, tám mươi điểm trong khi điểm tối đa là một trăm năm mươi điểm, cậu ta nuốt nước bọt, đổi giọng: “Mình viết tên cho cậu, cậu đừng viết nữa, tay cậu đẹp như vậy cơ mà.”

Vừa nói vừa muốn đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Thời Trà nhưng bị Hoắc Dĩ Nam dùng bút gõ cho một cái.

Cậu ấy ôm tay, ấm ức nói: “Tôi nói thật mà.”

Hoắc Dĩ Nam: “Luyện chữ cho đẹp rồi hẵng viết tên cho người ta, nhìn chữ cậu viết như gà bới ấy.” Cậu ấy dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra những lời lẽ khinh bỉ nhất.

“???” Trì Tỉnh ngơ ngác, muốn đánh người.

“Để mình dạy cậu.” Lâm Thời Trà chủ động đề nghị.

Trì Tỉnh lập tức vui vẻ: “Được!” Cậu ta đắc ý liếc Hoắc Dĩ Nam một cái, cầm vở, kéo ghế xích lại gần Lâm Thời Trà hơn.

Chữ của Lâm Thời Trà rất đẹp, thanh tú dịu dàng, từng nét chữ như toát lên tính cách của cô, còn chữ của Trì Tỉnh thì nguệch ngoạc, cậu ta chẳng quan tâm đến chuyện này, bình thường đến bài tập còn không thèm nộp, mỗi lần lớp trưởng đến thu bài tập là cậu ta lại ngẩng mặt lên nhìn với vẻ mặt khó ở.

Trì Tỉnh còn chưa kịp mở miệng nói dối thì Lâm Thời Trà đã lên tiếng: “Cậu ấy chưa làm, cậu đi thu bài của các bạn khác trước đi, lát nữa mình bảo cậu ấy mang lên văn phòng nộp sau.”

Lớp trưởng cảm kích nhìn Lâm Thời Trà rồi chạy đi.

Trì Tỉnh: “… Anh Hoắc, giúp tôi làm…” Cậu ta hạ mình nịnh nọt.

Hoắc Dĩ Nam chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Tự làm đi.

Loading...