Trà Xanh Mê Người - 20.1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:18:04
Lượt xem: 18
Chương 20.1:
“Hả?” Trì Tỉnh cảm thấy buồn cười: “Ai thèm bắt nạt cô ấy, vừa đụng vào đã khóc rồi, cô ấy bắt nạt tôi thì có.”
Biên Hành lập tức quay đầu: “Cậu đụng vào chỗ nào trên người của cô ấy?”
“Liên quan gì đến cậu.”
Cốc Nhân vừa quay lại đã thấy cảnh tượng hỗn loạn này, cô ta khoanh tay “chậc chậc” hai tiếng, đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thậm chí còn muốn mua một túi hướng dương vừa cắn vừa xem.
Trong hội trường có rất nhiều người, cho dù mọi người đều giả vờ như không nhìn về phía bên này nhưng ít nhiều gì cũng đang vểnh tai hóng hớt, bằng chứng là đã đến giờ ăn cơm rồi mà mọi người vẫn ngồi im re tại chỗ không chịu đi.
Lúc này bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Lâm Thời Trà tiếng tăm lừng lẫy, bảo sao mà bốn người kia đều bị cô ta chơi cho xoay vòng vòng, xem ra bây giờ cũng không có ai trả thù cô ta, đúng là cao tay mà.”
Bốn người Trì Tỉnh quay đầu nhìn sang.
Lâm Thời Trà đang uống sữa, nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn ngang vai, khoanh tay, vẻ mặt mỉa mai nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, chán ghét và một tia ghen tị.
“Chỉ có cậu là biết nói thôi sao?” Trì Tỉnh là người đầu tiên lên tiếng, cậu ta nhìn chằm chằm nữ sinh kia.
“Đúng vậy, những người khác không dám nói đâu.” Dường như nữ sinh kia không sợ Trì Tỉnh, không động đậy, chắc chắn lúc này cậu ta không dám làm loạn, cho nên lời nói ra ngày càng quá đáng: “Thật thú vị, chẳng lẽ bốn người các cậu là thay phiên nhau sao? Thứ Hai là Trì Tỉnh, thứ Ba là Biên Hành, thứ Tư là Thẩm Mặc, thứ Năm là Hoắc Dĩ Nam, còn cuối tuần thì cùng đến sao?”
Nghe thì có vẻ như không nói gì nhưng ý tứ mỉa mai lại không thể rõ ràng hơn.
“Các cậu cũng không ngại bẩn sao!” Nói xong, cô ta nhổ một bãi nước bọt về phía Lâm Thời Trà: “Đồ rác rưởi!”
Sắc mặt Trì Tỉnh tối sầm, định ra tay dạy dỗ cô ta nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Chai sữa trên tay Lâm Thời Trà rơi xuống đất, Thẩm Mặc luống cuống, mặc dù tức giận nhưng cậu ấy vẫn quan tâm Lâm Thời Trà hơn.
Lâm Thời Trà nhìn sang, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu tên gì?”
“Sao nào, muốn gọi người đến đánh tôi à?” Nữ sinh kia “chậc” một tiếng, khinh thường nhìn Lâm Thời Trà: “Chỉ sợ là không biết cô còn có mấy người anh trai tốt bụng đồng ý ra mặt vì cô nữa.”
“Câm miệng!!”
Bên tai vang lên tiếng gầm lên của Trì Tỉnh: “ Lôi kéo ông đây làm gì, buông ra, tôi kêu các cậu buông ra!”
“Tôi không có ý định gọi người đánh cậu... Hơn nữa tôi cũng không có ai để nhờ cả.” Từ đầu đến cuối Lâm Thời Trà đều không tức giận, cô chỉ cảm thấy kỳ quái: “Tôi và cậu không quen biết nhau, hay là cậu thích Trì Tỉnh? Cậu thích Biên Hành? Thích Thẩm Mặc hay Hoắc Dĩ Nam?”
“Nếu không thì tại sao cậu lại tức giận như vậy?”
“Bởi vì cô đê tiện.” Nữ sinh kia nói ra lý do: “Cô không chỉ đê tiện mà còn là đồ lẳng lơ.” Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Thời Trà như thể đang nhìn rác rưởi.
Đồng tử của Lâm Thời Trà hơi co lại.
Lời này vừa nói ra, tình hình lập tức mất kiểm soát, Trì Tỉnh vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế, nữ sinh kia nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Trì Tỉnh thì sợ hãi hét lên bỏ chạy, nào ngờ đường lui đã bị chặn, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Hoắc Dĩ Nam.
Cậu ấy đứng trên bậc thang cao hơn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn vật chết.
Sắp đánh nhau rồi.
Tiếng ồn ào trong hội trường nổi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/20-1.html.]
Bên tai Lâm Thời Trà lại vang lên từng tiếng thét chói tai, giống như tiếng hét của fan hâm mộ của Thẩm Mặc lúc nãy, ngoài ra còn có tiếng gió rít gào cùng với tiếng “Ầm ầm”.
Chắc là lúc nãy uống sữa bò bị sặc, cổ họng cô hơi khó chịu, Lâm Thời Trà nắm chặt lấy áo Thẩm Mặc, ho khan không ngừng.
Cổ họng đau rát, trong miệng tràn ngập mùi tanh ngọt.
Lâm Thời Trà đưa tay sờ lên miệng, phát hiện có máu, cô há miệng, m.á.u tươi theo khóe miệng chảy ra, không biết vì sao không thể nào dừng lại được.
Sau đó mũi cô cũng bắt đầu chảy máu.
“Máu!”
“Lâm Thời Trà chảy m.á.u mũi kìa!”
“Miệng cậu ta cũng chảy máu!”
“Trời ạ!”
Thẩm Mặc vốn đang chú ý ba người kia dạy dỗ nữ sinh kia, nhất thời không để ý đến Lâm Thời Trà, nghe thấy tiếng mọi người hét lên, cậu ấy ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Thời Trà dường như cũng không biết chuyện gì xảy ra, m.á.u nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh khôi của cô, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ biết đưa tay che mũi, che miệng thở hổn hển.
Đôi khi con người không thể nào lường trước được những tai nạn bất ngờ nhưng sức lực mà nó mang đến lại khiến cho tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Vào mùa hè nóng bức này, cái nóng dường như bị đóng băng.
Bốn chàng trai chạy như bay, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, bàn tay của cô gái trong vòng tay họ buông thõng, đầu tựa vào lồng n.g.ự.c Trì Tỉnh, m.á.u tươi vẫn đang chảy, nhuộm đỏ cả áo cậu ta.
Mái tóc trên trán cô gái phập phồng theo từng bước chạy của cậu ta, giống như nhịp tim của tất cả mọi người.
May mà hội trường nằm ở trung tâm thị trấn Thủy Lộ, cách đó không xa có một bệnh viện lớn, có đầy đủ trang thiết bị y tế.
Chuyện này khiến cho giáo viên và ban tổ chức được phen hoảng sợ, tiếng còi xe cứu thương inh ỏi.
Cô giáo sợ đến mức mặt mày tái mét, vỗ vỗ vào mặt Lâm Thời Trà đang hôn mê: “Trò Lâm, trò Lâm, lại phát bệnh sao?” Cô ấy hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại gọi cho bà cụ Lâm.
Bốn chàng trai đều sững sờ, Biên Hành vội vàng lau m.á.u mũi không ngừng tuôn ra cho Lâm Thời Trà, hỏi: “Phát bệnh gì cơ ạ?”
Trong đầu Trì Tỉnh bất chợt hiện lên hình ảnh Lâm Thời Trà đến bệnh viện mua thuốc, cô nói đó là thuốc mua cho bà nội.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt: “Trà...”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lâm Thời Trà được bác sĩ và y tá đặt lên cáng cứu thương, nhìn thấy Lâm Thời Trà dần dần rời xa mình, lần đầu tiên Trì Tỉnh cảm nhận được nỗi sợ hãi một cách chân thật đến vậy, đó là nỗi sợ hãi về sự sống và cái chết.
Cách đó không xa, sau khi cô giáo gọi điện thoại xong thì lập tức nói chuyện với bác sĩ ở cửa: “... Đa u tủy xương... Từ lúc mới sinh ra đã mắc bệnh... Đã mười bảy năm rồi...”
Bác sĩ hỏi: “Tại sao không sớm làm phẫu thuật ghép tủy? Đã nhiều năm như vậy rồi, vốn là không có cách chữa nào khác!”
“... Nghe nói là... Gia đình không có tiền, cha mẹ ly hôn, đứa bé bị bỏ lại cho bà nội nuôi.”
Trong cơn hoảng hốt, Trì Tỉnh đưa tay ôm lấy đầu, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, mồ hôi thấm đẫm quần áo, lẫn cả m.á.u ở trước ngực. Cậu ta cứ thế dựa vào tường hành lang.
Tay Biên Hành run rẩy, không ngừng lẩm bẩm: “Đó là bệnh gì... Đó là bệnh gì...”
Tiếng kêu rên đau đớn vọng ra từ trong phòng bện.
Nhìn qua cửa sổ kính, bốn người có thể thấy Lâm Thời Trà đang bị các y tá, bác sĩ giữ chặt trên giường. Mắt cô mở to, không ngừng giãy giụa, cơ thể cong lên, cơn đau từ xương cốt như xuyên thấu linh hồn khiến cô buồn nôn, muốn nôn ra nhưng vì trưa nay chẳng ăn gì nên không thể nôn được, chỉ có thể nôn khan.