Trà Xanh Mê Người - 14.1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:17:30
Lượt xem: 13
Chương 14.1:
Lâm Thời Trà ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Trì Tỉnh, cảm xúc trong đôi mắt ấy là thứ mà Trì Tỉnh không thể nào hiểu được. Giọng nói của cô rất mềm mại, mềm mại đến mức khiến người ta hoài nghi cô dùng hơi thở để nói chuyện mà không phải âm thanh: “Thuốc của bà tôi, trả lại cho tôi.”
Trì Tỉnh nhếch mép, giễu cợt: “Xin lỗi tôi trước đi, xin lỗi một trăm lần thì tôi sẽ trả cho cậu.”
Trì Tỉnh cho rằng Lâm Thời Trà sẽ sợ hãi run rẩy xin lỗi, nào ngờ cô chỉ mấp máy môi, giọng điệu đáng thương: “Trì Tỉnh, tôi đói rồi.”
Trì Tỉnh: “Hả?”
Hai mươi phút sau, tại một quán ăn sáng ở thành Tây, Lâm Thời Trà và Trì Tỉnh ngồi đối diện nhau, trên bàn bày biện cháo trắng và bánh bao.
Người tí hon trong lòng Trì Tỉnh đã tự tát mình mấy trăm cái rồi.
“Trì Tỉnh, cậu vẫn còn thích mình đúng không?” Lâm Thời Trà vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
Trì Tỉnh đen mặt: “Im miệng! Cậu có tin là tôi sẽ đập c.h.ế.t cậu bằng cái bánh bao này không hả?”
“Cậu lại trốn học à?” Lâm Thời Trà đổi chủ đề.
Trì Tỉnh gắp một miếng bánh bao nhét vào miệng, tuy lời nói không rõ ràng nhưng vẻ mặt thì cực kỳ hung dữ: “Liên quan gì đến cậu?”
“Cậu thật hung dữ...”
Hành động cắn bánh bao của Trì Tỉnh khựng lại, cô gái trước mặt cúi đầu, hàng mi dài và cong vút như có chú bướm đang đậu trên đó khẽ run rẩy, trông thật yếu đuối, đáng yêu. Một giây sau, Trì Tỉnh cắn mạnh miếng bánh bao, mặt không cảm xúc: “Lâm Thời Trà, con mẹ nó cậu chỉ nhắm vào mỗi mình tôi để hãm hại đúng không?”
“Mình không có.” Giọng cô nhỏ xíu nhưng lại mang theo chút ngây ngô đến đáng yêu.
Hai người im lặng ăn sáng một lúc, Lâm Thời Trà mở miệng: “Trì Tỉnh, cậu...”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Trì Tỉnh không ngẩng đầu lên: “Chết tâm đi, tôi sẽ không quay lại với cậu đâu, đừng có mà mơ.”
Lâm Thời Trà chớp chớp mắt: “Mình chỉ muốn hỏi cậu có mang tiền không?”
Tay Trì Tỉnh đang cầm đũa khựng lại: “... Có.”
Khoảng thời gian sau đó không ai nói thêm câu nào nữa, Lâm Thời Trà ăn ba cái bánh bao, uống một bát cháo trắng cho thêm đường, sau khi Trì Tỉnh tính tiền xong thì khó chịu đứng ở cửa, Lâm Thời Trà xách túi thuốc đi theo sau cậu.
“Trì Tỉnh, cậu có muốn về trường học không?”
Lâm Thời Trà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt đầy thắc mắc. Nhìn từ góc độ này, Trì Tỉnh lại càng cảm thấy cô gái này nhỏ bé, mảnh mai. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ chẳng lẽ cô bị suy dinh dưỡng hay sao mà lại thấp như vậy, trong lòng thì ghét bỏ nhưng miệng lại cười: “Tôi không về, cậu cũng đâu có đi học, quan tâm tôi làm gì.”
Lâm Thời Trà nghiêng đầu: “Nhưng mình xin phép nghỉ học rồi, không cần phải đến trường.”
Trì Tỉnh: “Vậy tôi cũng xin nghỉ.”
Lâm Thời Trà vạch trần: “Cậu nói dối, giáo viên của cậu sẽ không cho cậu nghỉ học đâu.” Bởi vì Trì Tỉnh là học sinh cá biệt, thường xuyên quậy phá, không nghe lời nên giáo viên sẽ không bao giờ tin lời cậu.
“Cậu xin nghỉ làm gì? Lại đi tìm bạn trai à?” Trì Tỉnh khinh thường nói.
Lâm Thời Trà không hề tức giận: “Mình đi mua thuốc cho bà.” Cô giơ túi thuốc lên.
“Hiếu thảo ghê nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/14-1.html.]
Lâm Thời Trà im lặng, không trả lời câu hỏi đó.
“Cậu không đi thì tôi đi đây.” Trì Tỉnh trừng mắt nhìn Lâm Thời Trà, định rời khỏi đây, nghĩ đến việc vừa rồi vì nghe thấy một câu “Tôi đói” với giọng điệu nũng nịu của cô gái này mà cậu ta lại ngu ngốc dẫn cô đi ăn, đúng là đầu óc bị lừa đá rồi!
Nào ngờ Lâm Thời Trà lại kéo áo đồng phục của cậu ta: “Cậu đưa mình về nhà đi.”
Trì Tỉnh trợn tròn mắt: “Gan cậu cũng lớn nhỉ!” Lần này là cậu ta thật sự tức giận, hất tay Lâm Thời Trà ra: “Đừng động vào người tôi, cậu nghĩ cậu là ai?”
“Cậu có tin tôi sẽ đánh cậu không?” Trì Tỉnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thời Trà.
“Cậu sẽ không làm vậy đâu.” Mặc dù Trì Tỉnh ngang ngược, ngỗ nghịch, nhưng cậu cũng có nguyên tắc, câu nói đó chỉ là để dọa cô mà thôi.
“Chậc.” Trì Tỉnh bực tức quay đầu nhìn dòng xe cộ qua lại, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng.
Cuối cùng Trì Tỉnh đành thỏa hiệp.
Hai người bắt taxi, Trì Tỉnh đưa Lâm Thời Trà về nhà.
Trên xe, Lâm Thời Trà đột nhiên hỏi: “Mình có thể nắm tay cậu không?”
Trì Tỉnh đút tay vào túi quần: “Không được, cậu ngoan ngoãn ngồi yên đấy, trước kia cậu đâu có như vậy.” Trước kia Lâm Thời Trà rất rụt rè, e thẹn, cậu ta chỉ muốn hôn cô một cái mà cô cũng phải suy nghĩ cả buổi, không dám để cậu ta hôn.
“Trước kia mình không thích cậu.” Lâm Thời Trà thản nhiên trả lời.
Trì Tỉnh: “?”
“Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ cũng không.”
“... Vậy cậu dựa vào cái gì mà muốn nắm tay ông đây chứ? Muốn sàm sỡ à?” Đầu óc Trì Tỉnh tỉnh táo, thật ra cậu ta đã biết Lâm Thời Trà không thích mình từ lâu rồi, nếu không thì tại sao sau khi chia tay với cậu ta, cô lại đi tìm ba người đàn ông khác chứ, nhưng biết là một chuyện, còn chính miệng Lâm Thời Trà nói ra lại là một chuyện khác.
Trái tim cậu ta như thắt lại.
“Trước kia cậu không cho tôi hôn cũng là vì lý do này sao?” Bởi vì không thích cậu ta cho nên không muốn hôn cậu ta.
Lâm Thời Trà liếc nhìn Trì Tỉnh, nói: “Tôi không thích cậu nhưng tôi cũng chẳng thích ba người kia.”
Nói cách khác, mặc dù không cho Trì Tỉnh hôn lấy một cái nhưng cô cũng không cho ba người đàn ông kia hôn.
Xuống xe, đến đoạn đường nhỏ của khu chung cư, cũng sắp đến trưa cho nên lúc này người đi đường cũng dần đông đúc hơn.
Trì Tỉnh nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Lâm Thời Trà, chẳng lẽ tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tại sao cậu lại đồng ý hẹn hò với bọn họ?”
Lâm Thời Trà đứng đối diện Trì Tỉnh: “Cậu đối xử với tôi rất tốt nhưng tôi cũng muốn ba người bọn họ đối xử tốt với tôi.” Nói xong, Lâm Thời Trà hỏi: “Trì Tỉnh, cậu có thể tiếp tục thích tôi không?”
Trì Tỉnh sững người, không ngờ lại nhận được câu trả lời phũ phàng như vậy, cậu ta tức giận, lại càng thêm phần chán ghét Lâm Thời Trà, tức giận mắng: “Cút đi, tôi đi đây!”
Lâm Thời Trà nhìn bóng lưng Trì Tỉnh: “Vậy... Ngày mai tôi có thể đến tìm cậu ăn sáng nữa không?”
“Không có tiền thì đừng có mà đến.” Trì Tỉnh vừa chạy vừa nói: “Loại con gái như cậu cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ thích!” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế nhưng sáng hôm sau tại quán ăn sáng thành Tây, Trì Tỉnh thức trắng cả đêm, mang theo đôi mắt gấu trúc đúng giờ ngồi trong quán nhưng Lâm Thời Trà lại không xuất hiện.