Trà Xanh Mê Người - 12
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:06:06
Lượt xem: 17
Chương 12: Hào môn
Có lẽ đã hơn mười phút, cũng có thể chỉ ba đến năm phút trôi qua. Bên ngoài vang lên tiếng vật nặng va chạm nhau, tiếp theo là vài tiếng va chạm ngắt quãng, bên ngoài toàn là tiếng la hét.
Lâm Thời Trà dặm lại lớp trang điểm, đợi Lâm Bạch Tô đi ra, sau đó rửa tay cho cậu bé, hai người bước ra khỏi toilet, Lâm Thời Trà đeo kính râm rồi dẫn Lâm Bạch Tô đi theo hướng ngược lại dọc theo lối đi dành cho người mù.
Chiếc kính râm che đi đôi mắt của cô, cô nhìn thoáng qua bên đó, trên mặt đất hầu như không có dấu vết phanh xe, điều này cho thấy Lục Trì đã tàn nhẫn như thế nào khi dùng xe tông người. Sau khi tông vào xe của Cố Cảnh Đình một lần, anh ta lại đụng thêm nhiều lần nữa.
Cố Cảnh Đình căn bản không thể phản ứng kịp, vì đây cũng là âm mưu cố ý g.i.ế.c người.
Cú va chạm liên tục khiến chiếc xe gần như biến dạng, bị ép giữa một gốc cây và xe của Lục Trì, người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế lái đầu đầy m.á.u hôn mê bất tình, m.á.u đỏ tươi chảy xuống trán và mặt, cuối cùng thấm vào quần áo của anh ta.
Trên một chiếc xe thể thao màu xanh trắng khác, một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn lẩm bẩm: "Chết đi, c.h.ế.t đi... đi c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi thì sẽ không thuộc về người khác..." Anh ta không ngừng nhắc lại câu này, trông anh ta vừa đáng sợ vừa biến thái, dường như anh ta đã hoàn toàn mất đi lí trí.
Anh ta cầm vô lăng, toàn thân run rẩy, không xuống xe để xác nhận tình trạng thê thảm của Lâm Thời Trà và Lâm Bạch Tô, chắc hẳn bọn họ đều đã c.h.ế.t rồi chứ?
Lâm Thời Trà nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài đẩy chiếc kính râm, dẫn Lâm Bạch Tô rời khỏi hiện trường, trước khi rời đi, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua camera giám sát trên đường cái.
Quay lại đi, điều tra đi... Tất cả việc này dường như không liên quan gì đến cô, chú cảnh sát ạ.
Cô chỉ người đáng thương bước xuống xe trước, may mắn tránh được một vụ tai nạn xe cộ, sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô ôm con trai bỏ chạy khỏi hiện trường, cô rất sợ hãi.
Không lâu sau, tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên khắp trời.
Không cần đến ngày hôm sau, vụ việc này đã gây xôn xao dư luận, người lái xe gây chuyện Lục Trì không hề có ý định bỏ trốn, khi cảnh sát đến, anh ta vẫn còn ngồi trên xe thể thao, đúng là chưa bao giờ được thấy chuyện như thế này.
Không giãy giụa, anh ta bị còng tay rồi trực tiếp đưa đi, từ đầu đến cuối Lục Trì đều không hé răng, thậm chí còn rất hợp tác, nhưng khi đi ngang qua xe của Cố Cảnh Đình, không biết nhìn thấy gì, anh ta đột nhiên vùng vẫy như điên.
Hoá ra, ngoại trừ Cố Cảnh Đình ngồi ở ghế lái, ghế sau lại không có một bóng người.
Cố Cảnh Đình được đưa đến bệnh viện kịp thời, ca phẫu thuật kéo dài suốt một ngày một đêm mới miễn cưỡng cứu được anh ta, nhưng cũng bởi vậy nên anh ta chưa thể tỉnh lại ngay mà rơi vào tình trạng hôn mê. Bác sĩ đưa ra thông báo, nếu sau một tháng không tỉnh lại, anh ta sẽ biến thành người thực vật.
Lâm Thời Trà rất kinh ngạc: “Ồ, mạng lớn thật đấy.” Lục Trì nổi điên đ.â.m anh ta, thế mà lại không đ.â.m chết.
Cứ đà này, Cố Cảnh Đình sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại... Dù sao anh ta cũng là nhân vật quan trọng trong thế giới này, sẽ được ông trời ưu ái.
Lục Trì bị bắt, mọi người trong tập đoàn Cố Thị vô cùng tức giận, trợ lý đặc biệt của tống giám đốc là Tiểu Lý rất tức giận, anh ta dốc hết lực để điều tra vụ này, quyết phải tống Lục Trì vào tù.
Về phần Lâm Thời Trà, với thân phận bà chủ của Cố Thị, cô ngày đêm canh giữ trước giường bệnh của Cố Cảnh Đình.
“Nếu lúc đó… Chúng ta không đi công viên giải trí, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không.” Lâm Thời Trà nắm tay Cố Cảnh Đình, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Trợ lý Tiểu Lý không đành lòng, thở dài nói: “Bà chủ, cô đừng buồn, bác sĩ đã nói vẫn còn hy vọng, cô phải tin vào ý chí của tổng giám đốc, cô không cần bận tâm chuyện của Lục Trì, tôi sẽ bắt anh ta trả giá đắt."
Lâm Thời Trà lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt cảm kích nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, nhờ ở anh."
Sau khi trợ lý Lý rời đi, một người khác đến thăm khiến Lâm Thời Trà không ngờ tới.
Đồ Duyệt Nhiên.
"...Cô ổn chứ?" Cô ta ném giỏ trái cây lên chiếc bàn trà nhỏ trước giường bệnh, nhịn một lúc lâu mới nói ra những lời này.
Lâm Thời Trà ngạc nhiên: "Tôi không sao."
Đồ Duyệt Nhiên tức giận: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì! Tôi không phải là kẻ ngốc nghếch ương ngạnh đâu, quan tâm đến người khác không phải là chuyện bình thường sao!!" Cô ta xù lông.
Lâm Thời Trà lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi xin lỗi, tôi chỉ không nghĩ rằng cô Đồ sẽ quan tâm đến tôi." Vẻ mặt cô như có như không hiện lên một tia đau thương.
"Tôi như này không phải quan tâm! Câm miệng, đừng nói nữa!!" Sau khi gào xong, Đồ Duyệt Nhiên giống như cam chịu kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thời Trà một lúc rồi hỏi: "Cô đã ăn gì chưa?"
"Ăn rồi." Lâm Thời Trà giật giật khoé môi, giống như có chút xấu hổ và mất tự nhiên.
"Cô đang lừa quỷ à???”
"Tôi... không lừa..." Giọng điệu của Lâm Thời Trà ngày càng yếu đi.
Nửa giờ sau, đồ ăn Đồ Nguyệt Nhiên đặt đã được đưa tới, cô ta đẩy tới trước mặt Lâm Thời Trà, nhìn chằm chằm cô ra lệnh từng chữ một: “Ăn đi, cô chưa ăn xong thì tôi sẽ không rời đi.”
"Đúng rồi, cô định trả lại tiền bữa ăn cho tôi qua WeChat hay là Alipay." Đồ Duyệt Nhiên đưa tay ra.
"...Alipay đi."
“Ha, người phụ nữ này, có phải cô muốn lừa tôi để lấy phương thức liên hệ Alipay đúng không, cô muốn kết bạn với tôi à."
"Vậy thì WeChat đi."
"Không được!!! Tôi đã mở Alipay ra rồi, add bạn đi, nhanh lên! Tôi không thèm cướp năng lượng trong rừng của cô đâu, cô yên tâm!"
“Có phải cô tiết lộ-”
"Đừng nói nữa!"
Có vẻ không có nhiều người ngốc nghếch với dễ thương như thế này đâu.
Lâm Thời Trà nhướng mày, Đồ Duyệt Nhiên trông đơn thuần đáng yêu, không hề nghi ngờ cô là một Bạch thiết hắc (1), còn quan tâm và chăm sóc cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/12.html.]
Nhưng...cô vẫn còn việc quan trọng phải làm.
Vào một ngày nào đó trong tháng kết thúc này, Cố Cảnh Đình cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên Lâm Thời Trà mỗi ngày đều ở lại bệnh viện giả vờ giả vịt.
Chiều hôm đó, Cố Cảnh Đình đột nhiên mở mắt, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể cử động mắt, bởi vì tai nạn xe cộ tổn thương não bộ, phần thân dưới không thể cử động.
Anh ta nằm trên giường, cố gắng dời mắt sang một bên thì nhìn thấy Lâm Thời Trà đang đắm chìm dưới ánh nắng.
"Anh tỉnh rồi à..."
Lâm Thời Trà mỉm cười, chu đáo kéo chăn cho anh ta.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Từ nụ cười của Lâm Thời Trà , Cố Cảnh Đình nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, ban đầu anh ta dại ra một giây, sau đó đồng tử giãn ra, phát ra âm thanh 'ưm ưm ưm'.
“Ồ, tôi quên mất, anh không nói được.” Nụ cười trên môi Lâm Thời Trà dịu dàng động lòng người.
Nhận thấy Cố Cảnh Đình đang giãy giụa, Lâm Thời Trà tiến lại gần anh ta: "Muốn gọi người à? Sao vậy, không phải tôi đang ở đây sao? Tôi còn chút bí mật muốn nói cho anh biết."
Cố Cảnh Đình nhớ tới khuôn mặt dữ tợn của Lục Trì mà mình nhìn thấy trong gương chiếu hậu trước vụ tai nạn xe hơi, tại sao Lâm Thời Trà có thể trùng hợp xuống xe như thế, đúng rồi, Lâm Bạch Tô có thể tải xuống tài liệu mật của công ty Lục Trì, sao nó có thể không biết gì được chứ, anh ta đã quên nghĩ đến vấn đề này.
Chẳng lẽ Lâm Thời Trà đã sớm biết Lục Trì sẽ đ.â.m mình sao?
Lúc này, Cố Cảnh Đình nhìn Lâm Thời Trà, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nhưng cho dù Cố Cảnh Đình có cố gắng nói thế nào cũng đều vô ích, anh ta mở miệng cũng không có âm thanh nào phát ra.
"Trợ lý Lý đang cố gắng hết sức để theo vụ tai nạn Lục Trì gây ra, nhưng án tử hình có vẻ khó xảy ra." Lâm Thời Trà mỉm cười nói, giống như cũng cảm thấy hơi buồn rầu.
Nhìn vào mắt Cố Cảnh Đình, Lâm Thời Trà nói: "Vất cả cho anh rồi, tổng giám đốc Cố, nếu không có anh, người c.h.ế.t sẽ là tôi đấy." Thấy vẻ mặt Cố Cảnh Đình thay đổi, cô cười hai tiếng: "Anh đoán không sai, Lục Trì cho rằng tôi ở trong xe nên mới tông vào."
"Sao anh lại tức giận như vậy?" Lâm Thời Trà nhẹ nhàng vỗ về lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội của Cố Cảnh Đình, anh ta tức giận không nhẹ, hô hấp không thuận, mặt đỏ bừng, hai mắt trợn to: “Tôi chính là công thần của Cố Thị, anh thay tôi hứng một vụ tai nạn xe chắc cũng không sao đúng không.” Cô cố ý nói như vậy nhằm chọc giận Cố Cảnh Đình.
Lâm Thời Trà cười vừa dịu dàng vừa trìu mến, cô gần như ôm lấy eo Cố Cảnh Đình, tựa vào người anh ta: "Anh cho rằng tôi không hận anh sao? Tổng giám đốc... h.i.ế.p dâm là phạm pháp đấy..." Buổi tối sáu năm trước đã vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng mà nguyên chủ không thể thoát khỏi.
Khuôn mặt Cố Cảnh Đình đỏ bừng vì khó thở, dần chuyển sang xanh mét vì phẫn nộ, sau đó tối sầm, cuối cùng bắt đầu tái nhợt vì cơ thể không chịu nổi những cảm xúc mãnh liệt như vậy.
"Cuối cùng tôi nói cho anh thêm một bí mật." Lâm Thời Trà dịu dàng như nước, đến gần bên tai Cố Cảnh Đình, thì thầm giống như đang nói bí mật: "Tô Tô không phải con của anh, thằng bé được tôi nhận nuôi ở Mỹ, xét nghiệm ADN là giả."
Cố Cảnh Đình nghe xong, mắt trợn to, miệng phát ra âm thanh khàn khàn kỳ quái, máy móc bên cạnh vang lên âm thanh ‘tích tích tích’, Lâm Thời Trà bình tĩnh chỉnh lại váy, ngồi xuống cạnh giường bệnh, chăm chú quan sát Cố Cảnh Đình bởi vì phẫn nộ mà dần mất khống chế.
Lửa giận xâm chiếm cơ thể anh ta, đường màu đỏ bên cạnh thể hiện nhịp tim dần trở thành một đường thẳng, sau đó là một tiếng hét chói tai.
Lâm Thời Trà cố tình đợi khoảng hai phút, rồi đột nhiên oà khóc, lớn tiếng gọi tên bác sĩ.
Một ngày sau, Cố Cảnh Đình qua đời sau khi nỗ lực hồi sức không thành công.
Tin tức lan truyền khắp thế giới, mặc dù vị hôn thê của Cố Cảnh Đình không thể giấu được nỗi buồn nhưng cô vẫn cố gồng gánh cả tập đoàn Cố Thị trên đôi vai nhỏ yếu của mình, cha mẹ của Cố Cảnh Đình c.h.ế.t sớm, lúc này người thân không còn ai khác ngoài Lâm Thời Trà.
Nửa tháng sau, Lâm Thời Trà ra mặt, đưa ra một quyết định quan trọng, cô quyên tặng toàn bộ tập đoàn Cố Thị và một lượng tài sản khổng lồ cho các vùng nghèo khó, không để lại gì cho mình.
Về phần Lục Trì, sau nhiều tháng kiện tụng, cuối cùng cũng đã có kết quả xét xử.
Cố tình dùng ô tô tông vào người khác, anh ta bị tình nghi cố ý g.i.ế.c người, bị kết án tù chung thân.
Trên weibo tràn ngập những thảo luận sôi nổi về Lâm Thời Trà.
[Lâm Thời Trà xui xẻo quá rồi đó, người chồng đầu tiên muốn g.i.ế.c người chồng thứ hai của mình, lại còn thành công!]
[À, đúng rồi...Lâm Thời Trà và Lục Trì đã ly hôn phải không? Lục Trì có thể đồng ý sao?]
[Mấy người không hiểu thế giới của những người giàu đâu, để có được giấy chứng nhận ly hôn không khó lắm.]
[Nhưng Lâm Thời Trà cũng rất hào phóng, cô ấy không để lại bất kỳ tài sản nào cho mình mà quyên tặng hết, theo tôi biết, cô ấy cũng có một đứa con trai, thế mà lại không để lại chút tài sản nào cho con à?]
[Con trai: Khóc.]
[Lần trước tôi nhìn thấy Đồ Duyệt Nhiên và Lâm Thời Trà ở cùng nhau đấy, đúng là lạ đời.]
[ Đồ Duyệt Nhiên là ai? ?]
[Má ơi, Đồ Duyệt Nhiên mà anh còn không nhớ sao? Đó chính là người phụ nữ từng tiết lộ trên mạng rằng Lâm Thời Trà là thế thân cho vị hôn thê cũ của Lục Trì đó, hai người này vốn tưởng là kẻ thù của nhau mới đúng, nhưng thực tế họ lại làm lành, đúng là chúng ta không hiểu được tình bạn của phụ nữ.]
Lúc này, Lâm Thời Trà đang ngồi trong quán cà phê với một người đàn ông.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Đồ Viễn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Đối mặt với sự nghi ngờ của anh ta, Lâm Thời Trà vui vẻ mỉm cười: "Xin lỗi, tôi không biết đội trưởng Đồ đang nói gì."
Đồ Viễn cười: "Cô không biết cũng không sao, nhưng không có nghĩa là cô không liên quan đến cái c.h.ế.t của Cố Cảnh Đình, tôi sẽ tìm ra chứng cứ."
Lâm Thời Trà thích thú chống cằm: "Ôi chao, đội trưởng anh kỳ thật đấy, tôi dùng xe tông Cố Cảnh Đình à? Tôi dùng d.a.o đ.â.m anh ta trên giường bệnh khiến anh ta không thể sống sao?"
(1)Bạch thiết hắc: là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.