Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
m: 【Vẫn đang ăn cơm ngoài à?】
Biên Nhĩ vừa lau tóc vừa trả lời: 【Mới về đến nhà!】
m: 【Ăn tối lâu vậy?】
Biên Nhĩ bốn giờ rưỡi đã nói với m là mẹ cậu về nhà rồi, cậu phải ra ngoài ăn tối với mẹ, bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi, đúng là một khoảng thời gian khá dài.
Là Cua Nhỏ đây: 【Mẹ hôm nay nói chuyện với bạn lâu quá, rồi sau khi ăn tối xong, mẹ lại dẫn tớ đi mua quần áo.】
m: 【Mua được quần áo chưa?】
Là Cua Nhỏ đây: 【Mua rồi.】
m: 【Cho tớ xem nào.】
Xem nào? Cho cậu xem cái gì?
Cho cậu xem quần áo mới mua của mình à?
Ánh mắt Biên Nhĩ đảo qua đảo lại giữa tủ quần áo và điện thoại vài lần, Biên Nhĩ thừa nhận, gu thẩm mỹ của mẹ cậu rất tốt, cộng thêm ngân sách không giới hạn của bà, hai bộ quần áo đắt tiền kia đúng là rất đẹp, nhưng dù đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi sự thật đó là đồ nam.
Biên Nhĩ mở tủ quần áo, cuối cùng trải chiếc áo hoodie màu xanh lam sương mù lên giường, chụp một bức ảnh gửi cho m.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-that-su-khong-co-y-dinh-quyen-ru-nam-than-hoc-duong/61.html.]
Đồ nam cũng không sao, có một số cô gái thích mặc đồ nam mà, hơn nữa có một số loại quần áo là kiểu dáng unisex.
m: 【Đồ nam à?】
Là Cua Nhỏ đây: 【Thích kiểu dáng này hơn, mặc oversize.】
m: 【Chỉ mua mỗi cái này thôi à?】
Đương nhiên là không phải rồi, nhưng một cái áo khoác khác thì khả năng con gái mua là rất nhỏ.
Đầu óc Biên Nhĩ xoay chuyển, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: 【Còn lại toàn mua đồ lót.】
m: 【Ừm.】
Biên Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, trời biết cậu sợ m yêu cầu "cho tớ xem với", lúc đó cậu biết tìm đâu ra đồ lót cho cậu ấy xem đây.
Biên Nhĩ ở nhà bốn ngày, vì quán cà phê đã xếp lịch làm việc cho cậu vào ngày mùng năm và mùng sáu, Biên Nhĩ mua vé tàu cao tốc chiều mùng bốn để về trường.
Đến ga tàu cao tốc phía Đông, còn vài phút nữa mới đến giờ soát vé, Biên Nhĩ vừa định tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua khu vực chờ, bỗng nhiên khựng lại.
Biên Nhĩ đeo ba lô đi đến chiếc ghế trống bên cạnh người kia ngồi xuống, ánh mắt cụp xuống, nhìn vào đôi bàn tay đang đặt trên đùi của người đó, cẩn thận thưởng thức.