Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành Tự không phải người hướng ngoại, nhưng cũng không phải người hướng nội, đều là bạn học cả, không có gì phải ngại ngùng.
Biết Biên Nhĩ thích Giang Viễn, cậu ta liếc nhìn Giang Viễn, tay Giang Viễn đúng là đẹp thật, nhưng có lẽ cậu ta không phải tay khống, nên không có cảm giác muốn nhìn thêm lần nữa, còn không bằng ngắm gái xinh n.g.ự.c to eo thon.
Thành Tự giới thiệu hai người bạn cùng phòng của mình: "Tớ là Thành Tự, hai người này là bạn cùng phòng của tớ, Biên Nhĩ, Tống Vĩnh Chiêu."
Tôn Tề cười ha hả: "Biết biết, hai đại soái ca khoa Lịch sử và khoa Mỹ thuật, chào hai anh học trưởng."
Giang Viễn và Lục Gia An cũng khá niềm nở chào hỏi Biên Nhĩ và Tống Vĩnh Chiêu.
Ánh mắt Biên Nhĩ vẫn luôn lén lút quan sát bàn tay Giang Viễn đang buông thõng bên hông, thầm tán thưởng trong lòng, sao lại có người tay dài thế nhỉ, khớp xương lại không hề gồ ghề, vừa thon dài lại vừa cân đối trắng trẻo.
Biên Nhĩ dời mắt, thản nhiên gọi một tiếng "học đệ".
Cũng không dám nhìn chằm chằm Giang Viễn mãi, Biên Nhĩ chuyển sang nhìn Liên quý nhân, tiếc là bàn tay cũng đáng để thưởng thức của Liên quý nhân lại đút trong túi quần, không nhìn rõ.
Nhưng cũng không tiếc lắm.
Cả nhóm vừa trò chuyện vừa đi ra cổng trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-that-su-khong-co-y-dinh-quyen-ru-nam-than-hoc-duong/38.html.]
Tôn Tề đi bên cạnh Tống Vĩnh Chiêu, hỏi: "Học trưởng Tống, quê anh ở đâu vậy?"
Tống Vĩnh Chiêu nói tên một tỉnh.
Tôn Tề lộ ra vẻ vui mừng: "Quê em ở tỉnh Quảng kế bên."
"Vậy thì trùng hợp quá." Tống Vĩnh Chiêu cười nói.
Giang Viễn cũng hỏi Biên Nhĩ: "Học trưởng Biên, anh là người ở đâu vậy?"
Biên Nhĩ cố gắng không nhìn chằm chằm vào tay cậu ta, cười đáp: "Đông Tỉnh."
Giang Viễn quay sang hỏi chàng trai đang đi cách đó không xa: "Liên ca, em nhớ anh là người Đông Tỉnh phải không?"
Liên Tịch Xuyên nghiêng đầu, liếc nhìn Giang Viễn, có lẽ vì cậu đứng ngay bên cạnh Giang Viễn nên Biên Nhĩ cảm thấy ánh mắt đối phương dường như cũng dừng trên người mình một giây.
Anh thản nhiên nói: "Ừ."
Giang Viễn vui vẻ nói: "Học trưởng Biên và anh cùng quê đấy."