Tiêu Quyện về phía Dư Niễu Niễu, thấy nàng đến cong cả mắt, trông vẻ vui. Chàng nghĩ thầm, nàng thật dễ dỗ.
Dư Niễu Niễu nhận đang , liền ngay lập tức chuyển sang chế độ "não tình yêu", giọng điệu điệu đà nũng nịu : "Bảo Bảo, may mà giúp chứng, thì cho nữa."
Tiêu Quyện: "..."
Dư Niễu Niễu đưa hai tay lên ngực, tạo thành hình trái tim nhỏ xíu. "Yêu nha~"
Tiêu Quyện mặt cảm xúc : "Im miệng."
Cứ động một tí là "yêu ", thật là thể thống gì!
Dư Niễu Niễu tủi ba ba ngậm miệng .
Tiêu Quyện liếc Dư Phinh Phinh bên cạnh, từ thái độ của nàng đối với Dư Niễu Niễu, khó để nhận Dư Niễu Niễu hiện giờ đang ở trong tình cảnh nào tại Dư gia. Chàng hờ hững : "Sau nếu chuyện gì khó xử, lúc nào cũng thể đến Quận vương phủ."
Những lời lọt tai Dư Phinh Phinh, tương đương với việc Lang Quận vương đang công khai chống lưng cho Dư Niễu Niễu.
Dư Niễu Niễu đương nhiên cũng hiểu điều , lập tức tươi như hoa. Trong mắt nàng như ánh lấp lánh. "Bảo Bảo, thật !"
Tiêu Quyện thực sự thể nổi nữa. Chàng đưa tay kéo rèm cửa xe xuống. Ánh sáng trong xe cũng theo đó mà trở nên mờ .
Xe ngựa chầm chậm khởi động, rung lắc.
Tiêu Quyện nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hiểu , bên tai vẫn văng vẳng một tiếng "Bảo Bảo" một tiếng "Bảo Bảo". Ngọt ngào mềm mại, mang theo một chút nũng, nũng nịu.
Các cô gái bình thường thấy đều tránh xa ba thước, chỉ nàng là to gan lớn mật, dám nũng và nhõng nhẽo với .
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-55-yeu-huynh-nha.html.]
Dư Phinh Phinh thất thần trở về phủ. Khương thị và Khương nhị gia đợi nàng từ lâu, thấy nàng về liền tới hỏi kết quả. "Thế nào ? Bọn họ đồng ý giúp ?"
Dư Phinh Phinh mấp máy môi, đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn đành sự thật: "Xin , chuyện của biểu ca, con e là giúp ."
Nàng cúi đầu, dám vẻ mặt của mẫu và Nhị cữu, hổ đến mức chỉ tìm một cái khe nứt mà chui xuống.
Khương thị khó hiểu: "Vì ? Mấy bạn của con giúp ?"
Dù khó mở miệng đến , Dư Phinh Phinh cũng hiểu rằng chuyện đến nước , thể giấu giếm nữa. Nàng khó khăn sự thật.
Nghe xong lời nàng, Khương thị và Khương nhị gia đều ngây . Hóa thật sự giúp cứu Dư Thịnh là Dư Niễu Niễu. Điều chỉ Dư Phinh Phinh, mà ngay cả Khương thị cũng cảm thấy vô cùng hổ. Sự thật giống như một cái tát, đánh mạnh mặt họ, khiến họ cảm thấy nóng rát.
Khương nhị gia vội : "Nếu là Dư Niễu Niễu giúp, mau gọi con bé đến , Lang Quận vương thích nó như , chỉ cần nó mặt cầu xin, A Tắc chắc chắn sẽ ."
Khương thị tuy trong lòng thoải mái, nhưng vì sự an nguy của cháu trai, nàng vẫn bảo nha bên cạnh: "Đi gọi Niễu Niễu đến đây."
Vân Vũ
"Vâng."
Nha đến Thanh Ngọc Cư, thấy Dư Niễu Niễu và Đương Quy đang chơi đất sét. Hai bàn tay họ dính đầy bùn nhão, ngay cả quần áo cũng vương một vài vết. Trông lôi thôi.
Nha thể hiểu nổi hành động của họ. "Đại tiểu thư, ngài đang gì ?"
Dư Niễu Niễu nặn đất sét, tiện miệng đáp: "Làm lò nướng đó."
Nha lò nướng là thứ gì. Nàng cảm thấy lời và việc của đại tiểu thư quá kỳ quặc, dáng vẻ đoan trang hiểu của một tiểu thư quan .
nàng dám gì, chỉ : "Đại tiểu thư, phu nhân mời ngài đến một chuyến."
Dư Niễu Niễu lắc lắc đôi tay dính đầy bùn, bất đắc dĩ : "Ngươi cũng thấy đấy, giờ bận, tạm thời ."