Dư Niễu Niễu thấy bát canh thịt dê của Tiêu Quyện gần cạn, liền tủm tỉm : "Nghe canh thịt dê ăn với cơm hợp, Quận vương điện hạ thử ?"
Thấy từ chối, nàng đưa bàn tay nhỏ bé cầm lấy bát của , thêm một chút cơm, thêm một ít canh, cuối cùng quên cho thêm hai miếng thịt dê hầm mềm nhừ, thơm lừng.
Tiêu Quyện thử nếm một miếng. Cơm thấm nước canh trở nên mềm và đậm đà hơn, quả thực ăn ngon. Chàng ăn chậm, mỗi miếng đều nhai kỹ càng.
Khi Dư Niễu Niễu ăn xong hai bát cơm, Tiêu Quyện mới ăn hết bát cơm canh của .
Thấy cảnh , bà v.ú Tú Ngôn vô cùng cảm động. Bình thường Quận vương mỗi bữa nhiều nhất chỉ ăn một bát cơm trắng, khi còn ăn cơm mà chỉ uống một chút canh. Hôm nay ăn hết một bát cơm và hai bát canh. Đây quả là một sự đột phá mang tính lịch sử!
Bà v.ú Tú Ngôn chỉ đốt pháo ăn mừng ngay tại chỗ. Bà dùng ánh mắt đầy mong đợi về phía Dư Niễu Niễu. Dư Niễu Niễu hiểu ý, lập tức kể cho bà cách món canh thịt dê. Món canh thật đơn giản, chỉ cần tốn chút thời gian hầm mà thôi.
Bà v.ú Tú Ngôn liên tục bày tỏ lòng ơn.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ . Dư Niễu Niễu ngoài cửa sổ, trời tạnh mưa, nàng cũng nên trở về.
Bà v.ú Tú Ngôn vội : "Quận vương điện hạ tiễn cô nương Dư về ?"
Dư Niễu Niễu dám để Lang Quận vương đích đưa về, vội vàng xua tay từ chối: "Quận vương điện hạ trăm công nghìn việc, cưỡi Hôi Hôi về là ."
Bà v.ú Tú Ngôn thắc mắc: "Hôi Hôi?"
Dư Niễu Niễu đáp: "Là con lừa nuôi, hôm nay cưỡi nó đến Quận vương phủ."
Bà v.ú Tú Ngôn vui vẻ lớn: "Cái tên Hôi Hôi đáng yêu thật."
Tiêu Quyện vẻ mặt phức tạp, nếu bà v.ú Dư Niễu Niễu cưỡi lừa về Quận vương phủ vợ, bà còn thể ?
"Đi thôi, bổn vương đưa nàng về." Nói bước chân dài, nhanh chóng ngoài, cho đối phương cơ hội từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-51-nguoi-mat-do-cai-gi.html.]
Dư Niễu Niễu còn cách nào, đành ngoan ngoãn theo.
Bà v.ú Tú Ngôn hiên theo bóng lưng của hai , đến cong mắt, lấy vui mừng. Nhìn Quận vương điện hạ và tương lai Quận vương phi ân ái như thế, chắc hẳn Quận vương phủ sẽ sớm thêm .
Vân Vũ
...
Trong xe ngựa, Tiêu Quyện vẫn trầm lặng như thường lệ. Dư Niễu Niễu chịu nổi sự yên tĩnh kéo dài, nàng bắt đầu tìm chuyện để vẩn vơ.
"Khương Tắc xuất danh gia vọng tộc, gia cảnh ưu việt, cuộc sống hẳn là , tại nghĩ quẩn mà đối đầu với triều đình và hoàng thượng?"
Nàng đợi một lúc thấy trả lời, liền đánh bạo vươn bàn tay nhỏ, lén lút chọc chọc cánh tay . Xuyên qua lớp áo, nàng vẫn cảm nhận cơ bắp rắn chắc, cảm giác cứng rắn hơn nàng tưởng.
Tiêu Quyện biểu cảm nàng. "Nàng thích động chạm khác ?"
Dư Niễu Niễu thề thốt phủ nhận: "Đâu !"
Tiêu Quyện bắt đầu nhắc chuyện cũ: "Lần đầu tiên gặp nàng trong ngục, nàng ôm lấy chân của , còn chui lòng nữa..."
Bỗng nhiên bóc mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Niễu Niễu lập tức đỏ bừng. Nàng vội ngắt lời : "Thiếp chui lòng ! Thiếp là ngất xỉu, vô thức mà trùng hợp ngã thôi, cố ý 'ăn đậu hũ' của !"
Tiêu Quyện hỏi: "Nàng mặt đỏ cái gì?"
Dư Niễu Niễu che mặt, cố cãi : "Thiếp là lời lẽ bậy bạ của chọc tức nên đỏ mặt đấy!"
Tiêu Quyện đáp: "Ồ."
Dư Niễu Niễu càng giận: "Huynh tin lời ?"
Tiêu Quyện một câu liên quan: "Sau đừng tùy tiện động chạm đàn ông nữa."