Toàn Kinh Thành Đang Bàn Tán Về Ta Và Vương Gia - Chương 5: Ta mất hết thể diện rồi!

Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:24:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy lời , Dư An Khang càng giận, giơ chổi lông gà đuổi theo tha.

“Đồ nha đầu ch·ết tiệt nhà ngươi, dám uy h·iếp lão tử ? Tốt học, tật học một đống lớn, thế thì hồi chẳng nên phái đưa ngươi từ Ba Thục về!”

Một chạy , một đuổi . Hai cha con cứ thế vòng quanh cái bàn ngừng.

Đương Quy cảnh , trong đầu hiện lên một đoạn trong thoại bản nào đó, kìm mà thở dài.

“Nàng trốn, đuổi, nàng thoát nổi.”

Cuối cùng Dư An Khang vì thể lực cạn kiệt, đành dừng . Ông vịn mép bàn hổn hển thở, dùng chổi lông gà chỉ Dư Niễu Niễu mà mắng: “Ngươi bản lĩnh gây chuyện, thì bản lĩnh đừng chạy chứ!”

Dư Niễu Niễu cũng mệt kém, đầu lấm tấm mồ hôi: “Cha, sự việc như , cha đánh ch·ết con cũng vô ích thôi.”

Dư An Khang gào lên: “Ta rốt cuộc tạo nghiệt gì, mới sinh cái đồ đòi nợ như ngươi?!”

Phu nhân Khương thị bước đến. Tuy ngoài ba mươi, nhưng nhờ chăm sóc kỹ lưỡng, thời gian gần như để dấu vết nào khuôn mặt bà. Cùng với trang điểm tỉ mỉ, bà vẫn trông xinh và quyến rũ.

“Quan nhân, ngài gì thế?”

Khương thị vội đỡ Dư An Khang, để ông xuống cạnh bàn, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ông lấy .

“Dù Niễu Niễu sai gì, ngài cũng nên giận dữ đến thế, lỡ tức đến phát bệnh thì đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-5-ta-mat-het-the-dien-roi.html.]

Dư An Khang dần dần lấy , sắc mặt khá hơn nhưng giọng vẫn còn hậm hực: “Nó chỉ dây dưa rõ với Lang Quận Vương, còn chuyện náo đến tận mặt hoàng đế. Giờ cả Ngọc Kinh đều , Dư gia chúng nuôi một đứa con gái liêm sỉ! Ta mất hết thể diện !”

Khương thị rót một chén , đặt trong tầm tay ông, nhẹ nhàng dỗ dành: “Niễu Niễu tuổi còn nhỏ, đối nhân xử thế khó tránh khỏi chút thiếu sót, chúng là bậc trưởng bối, nên bao dung cho nó nhiều hơn.”

Lời như đang giúp Dư Niễu Niễu, nhưng thực chất là đổ thêm dầu lửa. Quả nhiên, Dư An Khang Khương thị xong, ngọn lửa nguôi bùng lên ngay lập tức!

Ông vỗ bàn mắng: “Nó 16 tuổi! Đã cập kê ! Nhìn Phinh Phinh mà xem, cũng là con gái . Phinh Phinh còn nhỏ hơn Niễu Niễu hai tuổi, nhưng hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn nó nhiều. Chẳng bao giờ phiền lòng. Không như cái đồ nha đầu ch·ết tiệt , từ khi về đây sống yên ngày nào!”

Dư Niễu Niễu là con của nguyên phối Tạ thị. Tạ thị qu·a đ·ời, Khương thị là vợ kế của Dư An Khang. Sau khi cửa, Khương thị sinh một đôi nam nữ, Dư Phinh Phinh là một trong đó.

Khương thị tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ: “Được , , quan nhân đừng nóng giận. Nếu Niễu Niễu , ngài cứ dạy dỗ nó là , đừng vì thế mà tức đến phát bệnh.”

Lời nhắc nhở Dư An Khang. Cái đồ nha đầu thối nên dạy dỗ cẩn thận, nếu nó thật sự sẽ vô pháp vô thiên mất!

Ông chỉ mũi Dư Niễu Niễu, lạnh giọng : “Ngươi từ đường quỳ, suy ngẫm cho kỹ, khi nào cho phép mới dậy!”

Khương thị dịu dàng với Dư Niễu Niễu: “Cha con sức khỏe , ít chọc giận ông , ?”

Dư Niễu Niễu rõ ràng Khương thị hề ưa . Vì nàng cũng chẳng đôi co nhiều lời. Nàng tùy tiện vơ lấy một chiếc áo khoác khoác lên , đầu mà bước ngoài.

Phía , tiếng trách mắng của Dư An Khang vọng tới: “Nhìn xem cái thái độ của nó kìa? Bậc trưởng bối chuyện mà nó dám ngơ? Không nuôi dạy nó thế nào?!”

Vân Vũ

Bước chân Dư Niễu Niễu khựng một chút. Nàng dường như phản bác, nhưng cuối cùng vẫn gì, lặng lẽ tăng tốc bước .

Loading...