Tiêu Quyện lạnh nhạt : “Ta đang ăn cơm.”
Dư Niễu Niễu bát cơm còn hơn một nửa của . Thật sự chỉ cơm, thức ăn nào khác.
“Tại dùng bữa?”
Tiêu Quyện: “Ta ăn cơm là đủ .”
Dư Niễu Niễu đồng ý với câu . Nàng thậm chí còn ăn cơm nữa, đặt đũa xuống và bắt đầu giảng giải: “Cơm chỉ cung cấp dinh dưỡng hạn, ngoài cơm , còn cần ăn đủ rau, thịt, như thế mới cân bằng dinh dưỡng, cơ thể mới khỏe mạnh hơn, dễ ốm.”
Với lý thuyết khoa học của nàng, Tiêu Quyện chỉ đáp một chữ: “Ừm.”
Rõ ràng là chứng nào tật nấy.
Dư Niễu Niễu vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Bây giờ còn trẻ nên cứ ăn uống bừa bãi cũng , nhưng đợi lớn tuổi, các loại bệnh tật tìm đến, sẽ hối hận kịp.”
Tiêu Quyện tiếp tục ăn cơm của , động tác tao nhã thong dong. Đũa của từ đầu đến cuối hề chạm một món ăn nào bàn.
Dư Niễu Niễu: “Chàng cũng lớn , vẫn còn kén ăn thế? Thói quen , sửa .”
Tiêu Quyện ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát. Hắn đặt bát đũa xuống, dậy. “Ta ăn xong , ngươi dùng bữa từ từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-39-noi-kho-rieng.html.]
Nói xong, rời khỏi phòng ăn.
Dư Niễu Niễu đến ngơ ngác, cứ thế mà ? Bỏ những món ăn ngon như mà đụng đến, thật sự chỉ ăn một bát cơm thôi ? Quả hổ là Diêm Vương sống nổi tiếng khắp kinh thành, tàn nhẫn đến mức tự hành hạ chính !
Thiều Ngôn ma ma vẫn đợi ở ngoài cửa. Bà cuộc đối thoại trong phòng ăn. Sợ Dư Niễu Niễu hiểu lầm Lang Quận Vương đang giận dỗi, bà vội giải thích: “Dư tiểu thư đừng giận, ngài ý , nhưng quận vương điện hạ nỗi khổ riêng.”
Dư Niễu Niễu hiểu: “Chỉ ăn cơm dùng bữa, đây là nỗi khổ gì?”
Thiều Ngôn ma ma bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện thì dài lắm. Khi còn nhỏ, quận vương điện hạ thường xuyên chịu đói, khiến dày tổn thương. Từ đó, khẩu vị của liền trở nên vô cùng thanh đạm. Hơn nữa, những năm gần đây thường mưu hại quận vương, chuyện đầu độc trong bữa ăn là việc xảy như cơm bữa. Quận vương từng suýt mất mạng vì trúng độc. Điều đó khiến càng thêm bài xích việc ăn uống, ba bữa chỉ ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ uống một chút canh.”
Nếu là khác, Thiều Ngôn ma ma quyết sẽ kể những chuyện . vị là Lang Quận Vương phi tương lai, là sẽ cùng Lang Quận Vương bầu bạn suốt đời, dĩ nhiên là khác.
Dư Niễu Niễu khó tin: “Quận vương điện hạ chẳng là con trai của Nghê Dương trưởng công chúa ? Với điều kiện của phủ trưởng công chúa, thể để quận vương chịu đói?”
Thiều Ngôn ma ma mím môi: “Cái rõ.” Bà vốn là ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu. Sau khi Tiêu Quyện đón cung sống, Thái hậu sai Thiều Ngôn ma ma chăm sóc cuộc sống hằng ngày của . Sự chăm sóc kéo dài hơn mười năm. Đến khi Tiêu Quyện trưởng thành và dọn khỏi cung, Thiều Ngôn ma ma vẫn theo , giúp lo liệu công việc lớn nhỏ trong phủ.
Dư Niễu Niễu cau mày, tán đồng : “Mặc dù thể thông cảm, nhưng chỉ ăn cơm là , hại cho sức khỏe.”
Thiều Ngôn ma ma: “Ta cũng như , nhưng khuyên quận vương điện hạ nổi.” Bà dùng ánh mắt đầy mong đợi Dư Niễu Niễu: “Dư tiểu thư cách nào ?”
Lang Quận Vương thích Dư Niễu Niễu như , sẽ lời nàng khuyên!
Vân Vũ
Dư Niễu Niễu vuốt cằm: “Tình trạng của quận vương điện hạ khá phiền phức, bản dày , cần cẩn thận điều dưỡng, hơn nữa còn mắc chứng biếng ăn ở một mức độ nhất định. Hai thứ kết hợp sẽ dẫn đến một vòng luẩn quẩn, khiến ăn ngày càng ít .”