Liên Nương cẩn thận liếc Tiêu Quyện một cái, nhanh chóng thu tầm mắt, đó bà Lưu đang bận rộn. Nàng siết chặt tay, lấy hết can đảm : “Các ngài hỏi .” Chỉ cần bà nội thể bình an vô sự, nàng gì cũng .
Dư Niễu Niễu chỉ đầu hẻm cách đó xa, hỏi: “Mỗi ngày nhiều qua đó ?”
Liên Nương lắc đầu: “Không nhiều lắm, những qua đó hầu hết là tiểu nhị và công trong quán rượu gần đó.”
Dư Niễu Niễu: “Ngoài tiểu nhị và công thì còn ai nữa ?”
Liên Nương cẩn thận nhớ : “Thỉnh thoảng vài công tử ăn mặc như thư sinh qua.”
Tinh thần Dư Niễu Niễu phấn chấn, lập tức hỏi tiếp: “Muội nhớ rõ họ trông như thế nào ?”
Liên Nương xoa xoa vạt áo, ấp úng : “Muội cũng chỉ liếc một cái thôi, cách một , rõ mặt họ, nhưng trang phục thì nhà họ chắc hẳn giàu .”
Dư Niễu Niễu chút thất vọng.
Vân Vũ
Lúc , Tiêu Quyện lên tiếng: “Trên họ gì đặc biệt ?”
Liên Nương dám thẳng , nàng cúi đầu thật thấp, lắp bắp : “Họ đều trông trẻ, ngoài thì gì nữa.”
lúc , bà Lưu bưng một đĩa củ cải muối tới. Liên Nương vội vàng đỡ bà: “Bà nội chậm thôi.”
Bà Lưu sờ soạng đặt đĩa củ cải muối lên bàn. Làm xong, bà rời mà hỏi: “Các con hỏi thăm những chuyện gì?”
Dư Niễu Niễu thuận miệng bịa chuyện: “Chúng con đây đến quán rượu đó ăn cơm, cẩn thận để quên cái ví ở đó, nên chúng con xem gần đây những ai quán, may mắn thì thể tìm cái ví.”
Bà Lưu hề nghi ngờ, ngộ : “Thì là ! Chuyện các con thể hỏi mà, bà già tuy thấy nhưng tai thính lắm. Mấy thư sinh đó ngang qua đầu hẻm, thấy họ chuyện.”
Dư Niễu Niễu lập tức tỉnh táo hẳn, Tiêu Quyện cũng thẳng . Hai cùng lúc chằm chằm bà Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-35-i-love-you.html.]
Bà Lưu nhớ : “Ta nhớ họ lúc đang bàn về một chiếc quạt, đó đề từ và lạc khoản của Thượng Quan đại sư, đặc biệt quý hiếm, bên ngoài thị trường nhưng giá, mua cũng .”
Dư Niễu Niễu hỏi tiếp: “Bà nhớ nội dung đề từ cụ thể ?”
Bà Lưu xua tay: “Sao mà nhớ chứ? Bà già sách , những bài thơ từ đó cũng hiểu, mà nhớ?”
Dư Niễu Niễu cảm ơn bà Lưu. Nàng đầu đàn ông bên cạnh, hỏi nhỏ: “Ngài thị trường vị đại gia thư pháp nào họ Thượng Quan ?”
Họ Thượng Quan phổ biến, huống chi là một đại gia thư pháp nổi tiếng. Trong đầu Tiêu Quyện lập tức hiện một cái tên: “Thượng Quan Giác.”
Dư Niễu Niễu ngơ ngác, nàng từng đến cái tên .
Mạnh Tây Châu chủ động giải thích: “Thượng Quan Giác là một đại gia thư pháp nổi tiếng gần đây ở kinh thành, bút tích của ông ngàn vàng khó cầu, nhiều học sinh trẻ tuổi đều lấy việc tác phẩm của ông vinh hạnh.”
Dư Niễu Niễu tò mò: “Thư pháp của ông thật sự đến ?”
Mạnh Tây Châu: “Ta nhớ hình như trong nhà quận vương điện hạ thư pháp của Thượng Quan Giác, nếu tiểu thư cảm thấy hứng thú, thể đến phủ quận vương thưởng thức.”
Dư Niễu Niễu dùng ánh mắt đầy mong đợi Tiêu Quyện. Tiêu Quyện lạnh lùng từ chối: “Bổn vương bận, rảnh tiếp đãi ngươi.”
Dư Niễu Niễu nắm lấy ống tay áo , nhẹ nhàng lay lay, giọng mềm mại đến mức thể tan chảy cả : “Xin mà, ?”
Tiêu Quyện: “Đừng nũng, chiêu vô dụng với bổn vương.”
Dư Niễu Niễu đưa hai tay lên ngực, bóp hai cái "tim tí hon".
“I love you.”
Tiêu Quyện: “...”
Tiêu Quyện: Ta khuất phục , nhưng nàng thật sự quá đỉnh.