Toàn Kinh Thành Đang Bàn Tán Về Ta Và Vương Gia - Chương 28: Nào, gọi một tiếng "ca ca" nghe thử

Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:25:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm . Đương Quy đem đậu nành ngâm từ tối qua xay thành sữa. Sữa đậu nành tươi ngon kèm với bánh quẩy giòn tan. Hương vị thật tuyệt vời!

Khương thị bước Thanh Ngọc Cư ngửi thấy mùi thơm nồng nặc. Hai ngày nay bà ăn uống chẳng ngon miệng, giờ ngửi thấy mùi thơm kìm nuốt nước miếng.

“Các ngươi đang ăn gì ?”

Dư Niễu Niễu nuốt miếng bánh quẩy trong miệng, đáp mà hỏi : “Thím đến đây gì?”

Khương thị tất nhiên là đến vì chuyện của Dư Thịnh. Đêm qua bà cứ trằn trọc vì lo lắng cho con trai, cả đêm ngủ . Dư An Khang cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng vì còn ngoài việc nên ông đành cố gắng gượng, với hai quầng thâm mắt to đùng cửa.

Khương thị rõ mục đích của . Dư Niễu Niễu ăn sáng : “Thím yên tâm, lát nữa con sẽ ngoài, con sẽ nhanh chóng đưa gặp Dư Thịnh.”

Khương thị rõ lời của nàng thật mấy phần, giả mấy phần. trong tình cảnh hiện tại, Khương thị còn cách nào khác, chỉ thể tạm thời tin tưởng nàng.

Ăn sáng xong, Dư Niễu Niễu định ngoài một chuyến. Nàng cố tình đến chuồng ngựa, dắt con lừa con mà gửi ở đó .

Khi nàng và Đương Quy đến gần cổng lớn, vặn thấy quản gia dẫn một trong phủ.

Vân Vũ

Quản gia thấy Dư Niễu Niễu thì sững . Sau đó ông chú ý thấy nàng đang dắt một con lừa con, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

“Đại tiểu thư, ngài đây là...?”

Dư Niễu Niễu vuốt tai con lừa con, giọng dõng dạc: “Ta ngoài giải quyết chút việc.”

Quản gia cho rằng nàng ngoài tìm Lang Quận Vương cầu tình, vội : “Vậy sẽ chuẩn xe ngựa cho ngài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-28-nao-goi-mot-tieng-ca-ca-nghe-thu.html.]

Ông dám để đại tiểu thư cưỡi lừa tìm Lang Quận Vương. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi khiến nỡ thẳng.

Dư Niễu Niễu xua tay, tùy tiện: “Không cần, Hôi Hôi là đủ .”

Quản gia nghẹn lời. Toàn kinh thành vị tiểu thư nào cưỡi lừa gặp vị hôn phu chứ?! Kể cả nàng hổ, thì Dư gia vẫn còn thể diện!

Quản gia cố hết sức cứu vớt thể diện đang trong cơn nguy kịch của Dư phủ, khó khăn mở lời đề nghị: “Hôi Hôi chậm lắm, xe ngựa sẽ nhanh hơn.”

Dư Niễu Niễu: “Thời gian còn sớm, vội. Đi chậm một chút thoải mái hơn.”

Quản gia: “Ý ...”

Dư Niễu Niễu: “Cảm ơn ý của ông, như , phiền .” Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của nàng long lanh ánh mặt trời, trông vô cùng sáng.

Quản gia: “...” Thế nhưng, thế nhưng khá đáng yêu.

Người vẫn cạnh quản gia bỗng nhiên lên tiếng: “Đây là Niễu Niễu biểu ?”

Dư Niễu Niễu theo tiếng , thấy một công tử chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo gấm màu trắng bạc, cổ áo rộng, khoác hờ bên ngoài một chiếc áo choàng màu xám đen, tóc dài xõa tung, làn da trắng đến quá mức. Hắn xiêu vẹo, như thể xương.

Quản gia vội vàng đáp: “ , đây là đại tiểu thư.” Sau đó ông giới thiệu: “Vị là cháu trai của phu nhân, hôm nay đến thăm phu nhân.”

Ánh mắt của công tử dừng khuôn mặt Dư Niễu Niễu một lát. Hắn nhẹ nhàng mở quạt xếp, mặt quạt là một bức tranh mỹ nhân, bên cạnh còn đề từ và chữ ký.

Hắn nở một nụ tự cho là phong lưu phóng khoáng, đồng thời cố tình hạ thấp giọng, để giọng vẻ trầm hơn: “Tại hạ Khương Tắc, sớm cô cô nhà một tiểu biểu xinh . Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Nào, gọi một tiếng “ca ca” thử.”

Loading...