Đương Quy chút lo lắng: “Nếu ngài giải quyết chuyện , lão gia sẽ tức giận chứ?”
Dư Niễu Niễu bày bộ dáng “heo ch·ết sợ nước sôi”: “Không cả, cùng lắm thì quỳ trong từ đường một đêm thôi. Dù ngươi cho mớ thoại bản vẫn xong, tiếp.”
Đương Quy: “...” Bỗng nhiên thấy hối hận vì đưa cho nàng những quyển thoại bản đó.
Dư Niễu Niễu nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu tấm biển treo cánh cửa sơn son. Trên tấm biển bốn chữ lớn theo lối rồng bay phượng múa: Phủ Lang Quận Vương. Khá là oai phong.
Dư Niễu Niễu bước lên bậc thang. Vừa đến gần cửa, nàng Ưng Vệ gác cổng chặn .
“Đây là phủ Lang Quận Vương, phận sự cấm gần!”
Dư Niễu Niễu dõng dạc: “Ta phận sự, là vị hôn thê của Lang Quận Vương, đến tìm ngài . Làm phiền các vị thông báo một tiếng.”
Chuyện tai tiếng giữa đại tiểu thư Dư gia và Lang Quận Vương lan khắp kinh thành. Tên Ưng Vệ mặt đương nhiên cũng thấy. Không ngờ trong cuộc đường đường chính chính tìm đến tận cửa.
Thái độ của Ưng Vệ lập tức trở nên lịch sự hơn nhiều. “Thì ngài là Dư tiểu thư, nãy tại hạ thất lễ .”
Hắn chắp tay với Dư Niễu Niễu, tiếp: “Lang Quận Vương ngoài việc, tạm thời ở phủ.”
Dư Niễu Niễu thầm vui mừng. Quả nhiên, bận rộn, căn bản rảnh gặp nàng. Nàng rũ mi mắt xuống, vẻ mặt đầy thất vọng: “Vậy , đến đúng lúc , xin phép về .”
Vân Vũ
Dư Niễu Niễu định , Ưng Vệ gọi : “Dư tiểu thư xin dừng bước, dù Quận Vương điện hạ ở phủ, nhưng chúng thể sai đưa tin cho ngài . Với mối quan hệ giữa ngài và Quận Vương điện hạ, chắc hẳn ngài sẽ trở về nhanh.”
Dư Niễu Niễu hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không cần, cần phiền phức như .” Nàng chỉ đến để diễn kịch qua loa thôi mà! Chứ thật sự gặp cái tảng băng Diêm Vương sống đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-18-cuoi-lung-cop-kho-xuong.html.]
Ưng Vệ nhiệt tình: “Không phiền phức chút nào, mời tiểu thư trong phủ chờ, mời lối .” Hắn nghiêng , tư thế mời.
Dư Niễu Niễu: “...” Cưỡi lưng cọp khó xuống!
Nàng tìm lý do từ chối, chỉ đành cứng đầu phủ Lang Quận Vương.
Trong phủ đình đài lầu các, hoa cỏ sơn thủy đều đầy đủ, thoạt xa hoa, nhưng ít thấy bóng . Trong sân thậm chí còn thấy một bóng chim. Cả phủ Quận Vương đều toát một sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Dư Niễu Niễu con đường lát đá, bên tai ngoài tiếng bước chân khe khẽ , còn thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Nàng hiểu, nơi như thế ở ? Không sợ nửa đêm gặp ác mộng ?
Thêu Ngôn ma ma dẫn Dư Niễu Niễu đại sảnh. “Vương gia sẽ đến ngay, xin Dư tiểu thư đợi một lát.” Sau đó Thêu Ngôn ma ma sai mang đến nhiều bánh, bày mặt Dư Niễu Niễu, mời nàng dùng.
Thấy đồ ăn ngon, tâm trạng Dư Niễu Niễu thả lỏng hơn. Nàng cầm một miếng điểm tâm, cho miệng. Ngô, cũng khá ngon!
Nàng ăn điểm tâm, uống , suy tính xem tiếp theo nên ứng phó thế nào.
Trong lúc vô thức, nàng ăn hết hai mâm điểm tâm và uống hết một ấm .
Khi Tiêu Quyện bước , đúng lúc thấy một tiếng ợ thật to. Hắn theo hướng âm thanh, thấy phụ nữ đang ườn ghế, xoa cái bụng nhỏ, khỏi rơi im lặng.
Khi Dư Niễu Niễu đến tìm , đoán nàng thể đến vì chuyện của Dư Thịnh. Hắn chuẩn sẵn tinh thần để từ chối lời cầu xin của đối phương cho Dư Thịnh.
Thế nhưng, lúc , vẻ mặt ăn no uống say hạnh phúc của nàng, bắt đầu nghi ngờ. Nàng thật sự đến cầu xin ? Sao giống đến để ăn chực hơn?
Dư Niễu Niễu: Sớm điểm tâm ở phủ Quận Vương ngon như , nên đến cầu xin sớm hơn.
Tiêu Quyện: ...