Dư Niễu Niễu trong lòng thót một cái, đây thể là một câu hỏi chí mạng.
Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, và nàng đưa câu trả lời.
“Cha dượng của thích kết giao với khách bốn phương, ông từng tiếp đãi một thương đoàn từ phương Nam đến. Ta những thương nhân đó kể về vài cách ăn dừa, từ đó luôn thấy hứng thú với nó. Không ngờ hôm nay thể tận mắt thấy món , cho cùng cũng là nhờ ở cạnh Quận Vương điện hạ.”
Nói đến cuối, nàng tỏ vài phần e thẹn, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiêu Quyện cho điều tra thế của nàng, lời nàng sai. Cha dượng nàng, Phong Lương Hàn, chỉ học vấn uyên thâm, mà còn hiếu khách nhiệt tình, quan hệ với nhiều , khá tiếng ở vùng Ba Thục.
Ngay cả Hoàng đế cũng từng danh Phong Lương Hàn, ý định chiêu mộ ông triều quan.
Việc tiếp đãi thương đoàn phương Nam là chuyện Phong Lương Hàn thể .
Sau khi dùng bữa tối, Dư Niễu Niễu bảo mang tới hai quả dừa.
Nàng dùng d.a.o bổ đôi quả dừa, đổ nước dừa bên trong một cái chén.
“Quận Vương điện hạ dùng thử .”
Tiêu Quyện bưng chén lên, nhấp một ngụm.
Vị ngọt mà ngán, khi ăn xong dùng để giải khát thì thích hợp nhất.
Vân Vũ
Dư Niễu Niễu cũng rót cho một chén nước dừa.
Nàng bên cạnh Tiêu Quyện, cầm chén, từ từ uống.
Uống xong nước dừa, nàng bắt đầu nạo cơm dừa.
Đây là một việc tốn sức, nàng nạo một lát thấy cánh tay mỏi nhừ.
Thấy , Tiêu Quyện nhận lấy cái muỗng từ tay nàng.
Chàng quanh năm luyện võ, sức lực lớn, chỉ ba bốn nhát nạo rỗng một quả dừa.
Dư Niễu Niễu háo hức nhón một miếng cơm dừa, cho miệng.
Cơm dừa non mềm, còn mang theo hương thơm nồng nàn.
Nàng nhón một miếng cơm dừa khác, đưa đến miệng Tiêu Quyện.
“Ngài nếm thử .”
Tiêu Quyện khẽ mở môi mỏng, cắn miếng cơm dừa.
Vô tình, môi khẽ cọ qua đầu ngón tay nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-150-keo-dua.html.]
Dư Niễu Niễu để ý đến cái chạm thoáng qua đó, tiếp tục ngon lành ăn cơm dừa.
Ánh mắt Tiêu Quyện dừng đầu ngón tay nàng một lúc lâu.
Cảm giác mềm mại môi dường như vẫn còn mãi, khiến lòng tê tê dại dại.
Dư Niễu Niễu hỏi ăn nữa .
Tiêu Quyện vẫn còn nghĩ đến cái chạm , bất giác đáp .
“Ừm.”
Dư Niễu Niễu đẩy quả dừa còn đến mặt : “Vậy nạo quả .”
Sức lao động miễn phí, dùng thì thật phí.
Tiêu Quyện im lặng.
Thì nàng cố tình hỏi ăn là vì điều .
Chàng cầm lấy cái muỗng, nhanh nạo rỗng quả dừa thứ hai.
Dư Niễu Niễu nhón một miếng cơm dừa cho miệng, ăn ngon.
Nàng thấy động đũa, tò mò hỏi.
“Sao ngài ăn?”
Tiêu Quyện im lặng nàng một lát, thấy nàng quả thực ý định đút cho nữa, chỉ đành cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cơm dừa cho miệng.
Không ảo giác , miếng cơm dừa ngọt bằng miếng .
Ăn xong hai quả dừa, Dư Niễu Niễu vẫn thấy thèm.
Nàng chạy đến nhà bếp, dùng nước dừa, cơm dừa, sữa bò và mạch nha nấu một nồi nước đường.
Nước đường đổ khuôn, cho hầm băng.
Làm xong những việc , Dư Niễu Niễu trở về ngủ.
Đợi đến khi tỉnh dậy ngày hôm , nàng đến hầm băng lấy kẹo khỏi khuôn, những viên kẹo dừa nhỏ xinh thành!
Nàng chia một phần kẹo dừa cho Đương Quy, phần còn nàng đựng một túi giấy.
Khi ngoài, Tiêu Quyện thấy Dư Niễu Niễu ôm một túi giấy căng phồng trong lòng, chắc hôm nay nàng mang đồ ăn ngoài.
Có lẽ vì quá nhiều , quen, đơn giản là gì.
Dù , thì nàng cũng sẽ .