Khi Dư Niễu Niễu xông nhà bếp, nàng thấy bốn năm bà v.ú già đang tụm thì thầm.
Giọng các bà nhỏ, nhưng Dư Niễu Niễu vẫn loáng thoáng vài từ, trong đó nhắc đến nàng.
Các v.ú già ngờ Dư Niễu Niễu đột ngột xuất hiện, đều giật .
Các bà vội vàng hành lễ.
“Tiểu thư Dư, ngài đến đây khi nào?”
Dư Niễu Niễu chống nạnh, chất vấn: “Các dám bịa chuyện về ?!”
Các v.ú già vội vàng lắc đầu .
Dư Niễu Niễu: “Các đừng tưởng thấy, nãy các còn đang chuyện của , còn dám cãi?”
Các v.ú già tự bàn tán thị phi của chủ nhân là chịu phạt.
Các bà sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Chúng sai , chúng nên lung tung, cầu tiểu thư Dư tha thứ!”
Dư Niễu Niễu cực kỳ tức giận: “Các gì ? Đứng lên cho , chủ nhân của các , tư cách trừng phạt các . Ta đến đây là để cho các , hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, gì hết, trong sạch!”
Các v.ú già vội vàng gật đầu: “Vâng , ngài đúng hết ạ!”
Vừa thấy dáng vẻ của họ, Dư Niễu Niễu các bà ép buộc, bất đắc dĩ tuân theo.
Trong lòng các bà, vẫn nghĩ Dư Niễu Niễu là một củ cải trăng hoa.
Dư Niễu Niễu tin đồn tiếp tục lan truyền.
Nàng nhất định giải quyết triệt để chuyện , bèn hỏi.
“Lang Quận Vương trai cỡ nào, chắc các đều cả chứ?”
Các v.ú già nào dám Quận Vương ? Nhất loạt gật đầu trai.
Dư Niễu Niễu tiếp tục .
“Ta thấy một mỹ nam tuyệt thế như , thể động lòng với đàn ông khác?
Đời chỉ chung tình với một Lang Quận Vương!
Chàng đối với , là sương mai, là trời đêm, là tất cả niềm vui của , là báu vật quý giá nhất mà giấu trong lòng.
Ta yêu còn kịp, nỡ để đau lòng?”
Nàng dứt lời, liền thấy tiếng vỗ tay từ phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-133-ta-yeu-chang-con-khong-kip.html.]
Bạch bạch bạch!
Dư Niễu Niễu lập tức , thấy Lang Quận Vương, Thêu Ngôn ma ma, và Đương Quy đang ngoài cửa.
Họ đến từ lúc nào, và đó bao lâu?
Đương Quy vẫn còn vỗ tay, hết cổ vũ cho tiểu thư nhà .
“Tiểu thư quá!”
Thêu Ngôn ma ma cảm động đến đỏ cả mắt.
Bà dùng khăn lụa lau khóe mắt: “Tiểu thư Dư đối với Quận Vương điện hạ thật sự là tình sâu như biển, khiến cảm động.”
Tiêu Quyện lặng lẽ Dư Niễu Niễu.
Dù , nhưng đôi mắt đen như mực ẩn chứa nhiều cảm xúc.
Như ngàn lời vạn ý, nhưng nên mở lời thế nào.
Dư Niễu Niễu ngờ rằng lời tỏ tình sến sẩm của đương sự trọn.
tục ngữ lắm:
Chỉ cần nàng hổ, thì hổ chính là khác!
Dư Niễu Niễu nhanh chóng chạy tới, ôm chặt cánh tay Tiêu Quyện, mật .
“Bảo, mau với họ , tình cảm của chúng lắm, giờ từng kẻ thứ ba nào, cho phép họ bịa đặt linh tinh nữa.”
Tiêu Quyện về phía mấy bà v.ú già đang quỳ đất.
Vân Vũ
Các bà sợ đến run lẩy bẩy, sắp đến nơi.
“Nô tỳ , nô tỳ dám nữa, cầu Quận Vương điện hạ tha mạng!”
Tiêu Quyện lạnh lùng : “Theo quy tắc trong phủ, kẻ nào bàn tán thị phi, sẽ cắt lưỡi bán .”
Các v.ú già dập đầu mạnh, trán đều vỡ.
“Cầu Quận Vương điện hạ khai ân!”
Dư Niễu Niễu vội : “Cắt lưỡi thì cần, quá tàn bạo.”
Người cũng chỉ là buôn dưa lê vài câu thôi, cần thiết tay tàn nhẫn như .
Khi về phía nàng, ánh mắt Tiêu Quyện lập tức dịu xuống.
“Muội thấy nên xử lý thế nào?”
Dư Niễu Niễu bèn một tràng.