Khi Dư An Khang và Khương thị đuổi đến Thanh Ngọc Cư, sân thấy Đương Quy đang xổm trong bụi hoa, đào từng cây hoa , vứt sang bên đường lát sỏi.
Dư An Khang chất vấn: “Những cây hoa đang mọc , ngươi đào chúng lên gì?”
Đương Quy thành thật trả lời: “Tiểu thư dựng một cái chuồng nhỏ ở đây, để nuôi gà, vịt, heo, lừa, nên nô tỳ dọn dẹp chỗ ạ.”
Dư An Khang tức giận đến phồng cả mũi. Cái đồ nha đầu ch·ết tiệt thực sự nuôi mấy con súc vật đó trong nhà ?! Thật sự phản !
Ông xắn tay áo, thẳng phòng.
“Dư Niễu Niễu, ngươi đây cho !”
Dư Niễu Niễu xuất hiện, chỉ tiếng nàng vọng từ phòng trong: “Cha, con ở đây ạ.”
Dư An Khang theo tiếng mà phòng trong, thấy trong phòng ngoài Dư Niễu Niễu , còn một con lừa con. Dư Niễu Niễu đang dùng nước ấm để rửa sạch bùn đất con lừa.
Con lừa con hiển nhiên thoải mái, ngẩng đầu lên kêu ư ử.
Dư An Khang kinh hãi: “Ngươi đang gì ?”
Dư Niễu Niễu ngừng tay, miệng đáp: “Con đang tắm cho Hôi Hôi ạ. Người nó bẩn quá, con tắm cho nó sạch sẽ, để lát nữa thành còn dắt nó ngoài gặp .”
Dư An Khang trợn tròn mắt, buột miệng: “Hôi Hôi? Ngươi còn đặt tên cho một con lừa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-13-that-su-muon-lam-phan-a.html.]
Ngay đó ông chợt nhận lạc đề. Không đợi Dư Niễu Niễu trả lời, Dư An Khang liền mắng tiếp: “Ngươi thực sự mang theo một con lừa để xuất giá ? Ngươi sợ mất mặt ?”
Dư Niễu Niễu đầy tình ý : “Cái cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhà đủ của hồi môn cho con, nên con đành tự nghĩ cách. Tuy Hôi Hôi sánh bằng những con ngựa cao lớn của nhà khác, nhưng nó cũng đáng yêu mà. Cha xem mắt nó kìa, chớp chớp, còn cả lông mi dài nữa. Đến ngày thành , con sẽ cưỡi nó ngoài, cho trong kinh thành , con một con lừa con đáng yêu đến nhường nào!”
Dư An Khang tưởng tượng cảnh tượng đó... Cảm thấy da đầu tê dại!
Ông gầm lên giận dữ: “Ai nhà đủ của hồi môn cho ngươi? Dù Dư An Khang vô dụng thế nào nữa, cũng đến nỗi lấy nổi một bộ của hồi môn tử tế!”
Dư Niễu Niễu bất ngờ: “ thím nhà đủ của hồi môn, còn bảo con đừng trách …”
Nàng về phía Khương thị đang ở cửa. Dư An Khang đầu trừng mắt Khương thị, tức giận mắng: “Ai bảo nàng những lời hồ đồ với con bé? Sau chuyện như , nàng thể với một tiếng ? Đồ đầu dài kiến thức cạn!”
Khương thị âm thầm nắm chặt khăn lụa trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Vân Vũ
Dư An Khang quan nhiều năm, của cải dĩ nhiên ít, nhưng Khương thị còn một đôi con ruột. Trong lòng bà chắc chắn thiên vị con hơn. Bà tính toán kỹ. Chỉ cần của hồi môn của Dư Niễu Niễu ít một chút, thì đồ vật để cho Dư Thịnh và Dư Phinh Phinh sẽ nhiều hơn.
Dù Dư Niễu Niễu tìm Dư An Khang ầm lên, Khương thị cũng sợ. Bà tin tưởng thể thuyết phục Dư An Khang về phía .
bà ngờ, Dư Niễu Niễu bài theo lẽ thường. Giờ đây, kế hoạch của bà thất bại, trong lòng khỏi âm thầm oán hận. Bà coi thường cái con nha đầu từ quê lên !
Khương thị cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, mắt đỏ hoe nghẹn ngào: “Xin , là do việc chu , xin quan nhân bớt giận.”
Dù cũng là vợ chồng nhiều năm, Dư An Khang cảm thấy nỡ, ngay đó dịu giọng : “Chuyện coi như xong. Của hồi môn của Niễu Niễu chuẩn cho thật . Ta còn quan, đừng vì chút lợi nhỏ mà hỏng thanh danh của Dư gia .”
Khương thị lau khóe mắt, cúi đầu đáp: “Vâng.”