Trong Dư phủ.
Dư Phinh Phinh đặt món ăn nấu xong lên bàn.
Nàng dùng mu bàn tay lau vết tro mặt, khiến cho diện tích vết tro càng lớn hơn, kết hợp với bộ váy áo lấm lem và mái tóc dính tro, trông nàng hệt như một cô ăn mày mới lò.
Nàng hề cảm thấy hổ.
Nàng hăm hở với Dư Thịnh.
Vân Vũ
“Ca ca, đây là món ngon do tỉ mỉ nấu, mau nếm thử !”
Dư Thịnh nồi đất đựng một vật thể nhầy nhụa, rõ là gì, trong lòng khỏi kinh hãi.
“Muội, nấu cái thứ gì ?”
Dư Phinh Phinh vỗ trán: “Muội suýt nữa quên đặt tên cho món !”
Dư Thịnh càng sợ hãi hơn: “Đây là món tự nghĩ ? bao giờ xuống bếp mà?”
Dư Phinh Phinh đắc ý .
“ là xuống bếp bao giờ, nhưng xem các đầu bếp nấu ăn , đơn giản lắm! Muội chỉ theo dáng vẻ của họ thôi. thấy món họ nấu bình thường, nên cải tiến một chút.”
Dư Thịnh chân thành đề nghị: “Lần đầu xuống bếp, vẫn khuyên đừng nâng độ khó lên quá cao. Chúng cứ bắt đầu từ những món cơ bản nhất. Thật sự thì món dưa chuột trộn , thấy dưa chuột trộn dấm , thanh mát khai vị, thể thử xem.”
Dư Phinh Phinh bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng.
“Đây là quà xin cho Dư Niễu Niễu mà, bảo đưa cho món dưa chuột trộn ? Ngay cả cần thể diện, còn cần thể diện chứ?!”
Nàng đặt tay lên mép bàn, thiếu kiên nhẫn giục.
“Huynh đừng lề mề nữa, ăn mau ! Xem vị mặn nhạt thế nào? Để còn điều chỉnh.”
Dư Thịnh cứng da đầu cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng vật thể rõ, đưa lên mũi ngửi.
Có một mùi vị kỳ lạ khó tả.
Hắn cảm thấy nếu ăn miếng , chắc chắn sẽ tiêu chảy.
Dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, khó khăn mở lời đề nghị.
“Hay là đổi thử đồ ăn …”
Hắn còn xong, Dư Phinh Phinh nắm lấy tay , nhanh chóng nhét cái muỗng cái miệng kịp ngậm của .
“Đây là món đầu tiên nấu, nhất định để cận nhất của ăn, thể đổi khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-129-thu-do-an.html.]
Dư Phinh Phinh đầy mong đợi ca ca .
“Vị thế nào? Ngon ?”
Dư Thịnh gì cả.
Hắn phắt dậy, lao khỏi nhà nhanh như chớp, xổm gốc cây, há miệng một tiếng:
“Ọe!”
Dư Phinh Phinh: “…”
Nụ mặt nàng cứng đờ.
Ca ca nàng ăn đồ ăn nàng đến mức nôn !
Nàng hổ hóa giận, dậm chân thật mạnh: “Ý là gì ? Đồ ăn khó ăn đến ?!”
Dư Thịnh dùng khăn lau miệng, đầu nàng, yếu ớt mở lời.
“Cũng hẳn là khó ăn.”
Vẻ mặt Dư Phinh Phinh dịu , nhưng ngay đó ca ca tiếp.
“Chỉ là ăn sẽ khiến mất hết ham sống thôi.”
Dư Phinh Phinh: “…”
Nàng tin đồ ăn khó ăn đến .
Nàng dùng muỗng múc một chút vật thể rõ, đưa đến miệng .
…
Ngay đó, gốc cây thêm một bóng đang xổm nôn mửa.
Dư Thịnh vỗ lưng, giúp bình .
“Hay là chúng thôi , đổi quà khác.”
Dư Phinh Phinh dùng khăn lụa lau miệng, giận dữ : “Muội xem Dư Niễu Niễu nấu ăn, cách của nàng cũng khác là bao, tại món nàng nấu thì ngon, còn nấu thì khó ăn? Muội phục! Muội sẽ thử thêm vài nữa, nhất định sẽ thành công. Muội chứng minh thua kém nàng !”
Nàng đầu thấy ca ca đang định chuồn, liền nắm lấy tay áo .
“Huynh , còn thử đồ ăn cho .”
Dư Thịnh nước mắt.
Muội của ơi, xin tha cho ca !