Lời thốt , Dư Niễu Niễu liền hối hận.
Nàng dám so sánh Lang Quận Vương với kỹ nữ thanh lâu, Lang Quận Vương chắc chắn sẽ tức giận.
Quả nhiên.
Ngay đó nàng thấy cau mày, lộ vẻ vui.
Dư Niễu Niễu chuẩn sẵn một màn nũng đáng yêu, định lừa dối qua chuyện.
ngay đó, nàng thấy giọng lạnh lùng của .
“Muội mà giá của nhất kỹ nữ trong thành?”
Dư Niễu Niễu nghẹn họng.
Phản ứng giống với dự đoán của nàng!
Đầu óc nàng nhất thời xoay chuyển kịp, năng lắp bắp.
“Ta, bừa.”
Tiêu Quyện buông lông mày, tiếp tục truy hỏi: “Là ai với những chuyện linh tinh ?”
Dư Niễu Niễu nhanh chóng lướt qua tên những quen trong đầu, cố tìm một đối tượng để đổ , nhưng ai phù hợp.
Cuối cùng, nàng đành liều một phen, bừa.
“Ta quên !”
Tiêu Quyện lặng lẽ nàng: “Muội trí nhớ gặp là quên ?”
Dư Niễu Niễu: “…”
Chết ! Sao quên mất chi tiết !
Lấp l.i.ế.m thất bại, nàng đơn giản bày vẻ mặt vô , mặt dày .
“Ta mặc kệ, dù chính là nhớ nổi.”
Nói xong, nàng còn bày dáng vẻ “ tin thì tùy”.
Nàng nghĩ rằng chắc chắn sẽ vui.
Nàng chuẩn tinh thần để “lạnh nhạt”, nhưng thấy đột nhiên nhếch khóe môi, khẽ mỉm với nàng.
Mặc dù đàn ông ít , lạnh lùng và vô tình, nhưng công nhận, khuôn mặt thực sự tuấn mỹ vô song. Khi lạnh lùng, giống như đóa hoa cao quý thể với tới.
Lúc bỗng nhiên , đóa hoa cao quý lập tức biến thành đóa sen tuyết ánh mặt trời, vẻ rực rỡ tuyệt mỹ gì sánh bằng.
Dư Niễu Niễu ngay lập tức đến đờ đẫn.
Cái cái cái quá trai!
Ngay đó, nàng nghĩ rằng đây là vị hôn phu của , mỗi ngày mở mắt đều thể thấy vẻ , trái tim nhỏ tự chủ mà rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-127-ban-re-nu-cuoi.html.]
Một chồng trai như , nàng thể! Nàng tuyệt đối thể!
ngay đó, nàng thấy thu nụ , trở vẻ mặt cảm xúc.
Dư Niễu Niễu còn kịp thất vọng, thấy Tiêu Quyện đưa bàn tay khớp xương rõ ràng về phía nàng.
“Một trăm lạng, cảm ơn ủng hộ.”
Dư Niễu Niễu: ???
Dư Niễu Niễu: !!!
Vân Vũ
Vẻ gì? Chồng gì?
Tất cả đều tan thành tro bụi trong khoảnh khắc .
Lúc , trong đầu nàng chỉ còn ba chữ phóng to, in đậm:
Một! Trăm! Lạng!
Dư Niễu Niễu nhảy dựng lên la to: “Ta còn đồng ý, đây là mua bán cưỡng ép! Giao dịch tính!”
Tiêu Quyện chậm rãi : “Bổn vương báo giá , điều đó chứng tỏ giá cả. Trên cơ sở đó, việc thấy nụ của bổn vương, tức là chấp nhận giao dịch , tồn tại tình huống mua bán cưỡng ép.”
Dư Niễu Niễu cãi : “Là chính nhất định !”
Tiêu Quyện: “Vậy thể nhắm mắt mà xem.”
Dư Niễu Niễu nữa nghẹn họng.
Tiêu Quyện lạnh lùng : “Chỉ trách sắc dục huân tâm.”
Dư Niễu Niễu còn sức để cãi .
Vừa nàng quả thực vẻ cho mê mẩn, quên mất nụ trả tiền.
Dư Niễu Niễu chối bỏ, nhưng nghĩ nghĩ , đây là Chính Pháp Ty, nàng dám trò vô ở đây, chẳng là đang đụng “thái tuế” ?
Cuối cùng, nàng chỉ thể cắn răng chịu thua.
Nàng từ trong n.g.ự.c lấy xấp ngân phiếu .
Khổ cho mấy tờ ngân phiếu , còn kịp ấm chỗ về.
Nàng rút hai tờ ngân phiếu mệnh giá 50 lạng, dùng sức đặt lòng bàn tay .
Thua thua thế!
Nàng chịu đựng cơn đau lòng, gượng .
“Một trăm lạng thể mua một nụ của Lang Quận Vương, đáng giá!”
Nghe , Tiêu Quyện những tức giận, ngược với nàng một cái.
“Hai trăm lạng.”
Dư Niễu Niễu: “…”