Tiêu Quyện thấy hình giấy vẽ, khỏi ngẩn .
Người đàn ông giấy vô cùng sống động, cả ngũ quan lẫn vóc dáng đều gần như tỷ lệ thật, ngay cả từng sợi tóc cũng miêu tả cực kỳ tinh tế, thậm chí còn thể thấy cảm giác lấp lánh của ánh sáng.
Dư Niễu Niễu đầy mong đợi hỏi: “Muội vẽ thế nào?”
Tiêu Quyện từ tận đáy lòng khen ngợi.
“Rất .”
Mặc dù bức họa giá trị thưởng thức nào, nhưng nó đủ khách quan và chân thực.
Đối với công lý của pháp luật, khách quan và chân thực chính là điều quan trọng nhất.
Dư Niễu Niễu đến vô cùng đắc ý.
Nếu nàng một cái đuôi, lúc cái đuôi chắc chắn vểnh lên tận trời.
Tiêu Quyện cất bức họa: “Đi thôi.”
“Vâng!”
Dư Niễu Niễu theo ngoài, Lạc Bình Sa vội vàng đuổi theo.
“Quận Vương điện hạ xin dừng bước!”
Tiêu Quyện đầu : “Còn chuyện gì?”
Lạc Bình Sa: “Là chuyện về bức họa, thuộc hạ một ý tưởng, thưa chuyện với Quận Vương điện hạ.”
Dư Niễu Niễu thấy họ chuyện chính sự , lập tức ý tứ .
“ lúc sắp đến bữa trưa, con xem nhà bếp, các cứ từ từ bàn chuyện.”
Nàng hai tay cho tay áo, thong thả xa.
Người trong bếp thấy tiểu thư Dư, lập tức như thấy Bồ Tát, mặt lộ vẻ sùng bái.
Bếp trưởng béo phì ban đầu đang ghế bập bênh uống , hưởng thụ các tử bóp vai đ.ấ.m lưng.
Vân Vũ
Nghe tiểu thư Dư đến, lập tức bật dậy như một con cá mập, “soạt” một cái thẳng.
“Tiểu thư Dư, mời mời !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-kinh-thanh-dang-ban-tan-ve-ta-va-vuong-gia/chuong-121-bai-su.html.]
Bếp trưởng béo phì khom lưng cung kính mời nàng .
“Ngài xin mời bên , ngài uống gì ? Chỗ loại Long Tỉnh quý nhất, để pha cho ngài một ấm nhé?”
Dư Niễu Niễu chiếc ghế dài, tùy ý : “Sao cũng .”
Tiểu tử nhanh chóng bưng một ấm Long Tỉnh nóng hổi trở .
Hắn còn kịp đưa đến mặt tiểu thư Dư, gã mập lười đẩy .
Gã mập lười cướp lấy ấm từ tay tiểu tử, ân cần đưa đến tay tiểu thư Dư, quên nhắc nhở.
“Trà nóng, ngài cẩn thận một chút.”
Dư Niễu Niễu nhận chén uống một ngụm: “Ừm, thơm.”
Bếp trưởng béo phì vội : “Ngài thích là , sẽ mang hết còn đến biếu ngài.”
Nói xong chuẩn bỏ , xem là thật sự định mang hết quý của tới.
Dư Niễu Niễu nhanh chóng gọi : “Không cần, Quận Vương phủ nhiều , uống lúc nào cũng . Số của ông cứ giữ mà uống dần .”
Gã mập lười ha ha .
“Cái thể giống ? Trà của Quận Vương phủ là của Quận Vương điện hạ, của là cố ý dâng lên để hiếu kính ngài, là chút tấm lòng của .”
Dư Niễu Niễu đánh giá từ xuống : “Ông ân cần như , chắc là chuyện nhờ ? Nói , là chuyện gì?”
Nào ngờ ngay đó nàng thấy bếp trưởng béo phì đầu gối khụy xuống, “bùm” một tiếng, quỳ sụp xuống đất.
Vì thể trọng quá nặng, mặt đất cũng rung lên.
Dư Niễu Niễu giật , theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế.
“Ông gì ?”
Chỉ thấy bếp trưởng béo phì rưng rưng nước mắt, giọng chân thành: “Tiểu thư Dư, cầu xin ngài nhận tử!”
Dư Niễu Niễu nhanh chóng xua tay: “Không , ông lớn tuổi thế , thể nhận ông tử?”
Nàng tuy hỏi tuổi đối phương, nhưng vẻ ngoài, vóc dáng, ít nhất cũng ngoài ba mươi tuổi.
Nàng năm nay mới mười sáu, thể sư phụ của ?