Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổ Hợp Công Ty Giải Trí - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:43:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà hai chậu Long Hàn Phượng Dực kia, một chậu tuy rằng phẩm tướng không tồi, nhưng hoa nở không đủ lớn, không có năng lực gây giống; một chậu khác liền càng không cần nói, ngay cả hoa cũng không ra, nhìn liền thấy như suy dưỡng ấy.

Mà gốc này của tôi, chẳng những hoa nở no đủ, hơn nữa quan trọng nhất là nó là một gốc cái, nếu mà chăm sóc thích đáng, chậu hoa này còn có thể mọc ra cây non, đến lúc đó tôi liền không lo rằng loại Long Hàn Phượng Dực này sẽ tuyệt tích nữa.”

Trương Ngọc Đông nghe vậy không nhịn được bắt đầu đánh giá chậu hoa trong tay ông Thổ đây, ông ta ở trong công ty bán đấu giá nhiều năm rồi, chủ yếu là phụ trách mảnh hoa cỏ này, cũng xem như có phần hiểu biết đối với hoa lan.

Tuy rằng ông không nhìn ra được chậu Long Hàn Phượng Dực này có phải cây cái hay không, nhưng cái khác thì chính là giống như lời ông Thổ, nhan sắc cũng kiều diễm, là một chậu hoa lan không tìm ra được tì vết.

Nếu được chuyên gia giám định là gốc hoa lan này thực sự có thể tự mình phân ra hoa lan mới, vậy thì giá còn phải tăng một đợt nữa.

Nghĩ vậy, Trương Ngọc Đông nhìn chậu hoa trong lòng ông Thổ đây càng không biết nên làm sao mới phải, nhìn cái tư thế kia ấy là hận không thể tìm cái két sắt mà bỏ vào.

Vừa nãy ông Thổ nói là hi hữu với không hi hữu, hi hữu là Long Hàn Phượng Dực, vậy thì không hi hữu tất nhiên là chậu phong lan trong được ôm trong tay Lý Tiểu Tiểu kia.

Có điều dù là không hi hữu trong mắt ông Thổ, chậu hoa này trên thị trường cũng được định giá không thấp hơn chục triệu, là khoản hoa lan rất được kẻ ham thích hoa lan thích nhất.

“Khoản hoa lan này giá tuy cao nhưng không hi hữu, bởi vì nó có thể bồi dưỡng nhân tạo được.” Ông Thổ giải thích nói: “Tuy giờ ít có trên thị trường, nhưng qua năm mười năm nữa, hoa này liền không bán được giá cao như bây giờ nữa.

Cho nên chậu hoa này tôi lấy làm quà tặng kèm với Long Hàn Phượng Dực, vừa không để người mua chịu thiệt, cũng sẽ không nhiễu loạn thị trường hoa lan.”

Tuy rằng Lý Tiểu Tiểu nghe không hiểu lắm, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy ông Thổ lợi hại như cũ, suy nghĩ cặn kẽ, là một người tốt.

Trương Ngọc Đông hiểu được ý trong lời ông Thổ, chỉ có thể tiếc nuối thở dài: “Người giống cụ đây cũng thật ít, có điều cũng có thể nhìn ra, ngài là người yêu hoa chân chính.”

Ông Thổ không khiêm tốn chút nào mà nói: “Chủ yếu là tôi trồng hoa khá có khả năng, vương giả giống như tôi đây sao có thể khi dễ các cậu mấy miếng đồng thau của thế gian chứ? Cậu nói có đúng không nào?”

Trương Ngọc Đông: “…… Dạ……”

Nói chuyện, ba người đi thang máy đến tầng đỉnh, vì bảo đảm an toàn cho Long Hàn Phượng Dực, công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng đã bao hết cả tầng này luôn, trừ bỏ phòng của chuyên gia ra thì chính là phòng hội nghị dùng để giám định.

Sau khi Trương Ngọc Đông cùng trợ lý xuống thang máy thì nhanh chóng dẫn người đến phòng họp, nhân viên công tác chờ ở cửa phòng họp lập tức mở cửa ra, mời hai người vào.

Ông Thổ với Lý Tiểu Tiểu đặt hoa lan trong phòng hội nghị, hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi một phen rồi xoay người muốn đi.

Trương Ngọc Đông vội vàng ngăn lại, rất là câm nín nói: “Ông Thổ ơi, đặt hoa ở đây rồi ngài liền không quản nữa?”

Ông Thổ cong râu vẻ mặt không hiểu sao: “Còn quản cái gì nữa? Để bọn họ xem xét là được, nếu nhìn trúng liền mang đi bán đấu giá, nếu mà không nhìn trúng thì tôi ôm đi là xong không phải được sao.”

Trương Ngọc Đông dở khóc dở cười: “Chúng ta ký hiệp nghị đã.”

Ông Thổ đưa tay đẩy Lý Tiểu Tiểu lên phía trước: “Loại chuyện này tất nhiên là cô chủ nhỏ của chúng tôi ký tên.”

Ký hiệp nghị giám định rồi, ba ngày sau tổ chuyên gia cho ra ý kiến giám định, ông Thổ xác thật là đưa một gốc Long Hàn Phượng Dực hi hữu phẩm chất cao tới.

Sau khi biết kết quả giám định, Lý Tiểu Tiểu lại bắt taxi đi đến khách sạn ký kết hiệp nghị đấu giá với công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng, chỉ chờ gốc Long Hàn Phượng Dực này gặp mặt thế nhân tại hội đấu giá đầu tháng sau tại Cảng Đảo* thôi.

*: đây từ để gọi Hồng Kông đó, nhưng mà mình sẽ không chuyển thành Hồng Kông mà để đó luôn, vì nếu đổi thì sẽ thay ý của tác giả mất, giống như có người sẽ gọi thành phố HCM là đất Sài thành hoặc là Sài Gòn, vậy thì người bên Trung cũng sẽ có những tên gọi riêng cho vùng nào đó, ví dụ nữa là bên đó cũng hay gọi Thượng Hải là Ma Đô đó.

Vào lúc Lý Tiểu Tiểu đếm ngày trên đầu ngón tay ấy, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn riêng trên Weibo, tin nhắn riêng này là một cô gái tên Trương Uyển Di gửi đến, trong những hàng chữ tràn ngập lòng biết ơn với công ty giải trí Tiên Phàm.

Trước đó lúc ông Thổ phát sóng trực tiếp cho rút thưởng có tặng đi một gốc măng tím chỉ công ty giải trí Tiên Phàm có, lúc ấy ông Thổ còn làm như có thật mà bịa ra một truyền thuyết, truyền thuyết rằng mảnh rừng trúc này là dựa vào măng mà Quan Âm bồ tát ban cho, bởi thế nên ngay cả lá trúc mọc ra cũng là màu tím, là phần độc nhất khắp thiên hạ.

Mảnh rừng trúc này 10 năm mới mọc măng một lần, mỗi lần mọc măng cũng chỉ có một mụn có thể mọc thành trúc, cái khác chỉ có thể dùng để nấu cơm.

Măng tím này xào thành món ăn không chỉ có hương vị thơm ngon, hơn nữa còn có thể đề cao sức miễn dịch, trong nhà có bệnh nhân thì hợp để ăn nhất.

Cô gái Trương Uyển Di rút trúng phần thưởng này vào lúc ấy, vào lúc nhận được măng tím thì cô nhận được điện thoại của người nhà, nói mẹ bị bệnh bộc phát nặng đã đưa vào phòng cấp cứu rồi.

Lúc ấy Trương Uyển Di sốt ruột dọn dẹp đồ đạc, thuận tay nhét cái gói to đựng măng tím vào trong ba lô luôn.

Cuộc phẫu thuật của mẹ Trương làm cỡ 8 tiếng, tuy rằng phẫu thuật xem như khá thành công, nhưng bác sĩ nhắc nhở mẹ Trương có phiêu lưu sẽ bị liệt nửa người.

Quả nhiên chờ sau khi mẹ Trương tỉnh lại thì phát hiện tay với chân phải mình đều không có tri giác, miệng còn có hơi méo.

Sau khi mẹ Trương biết tình huống của mình cũng có chút không tiếp thu được, mấy ngày liên tục ăn ngủ không ngon, tinh khí thần cả người phảng phất đều chẳng còn.

Trong lòng Trương Uyển Di khó chịu lại không dám biểu hiện ra ngoài, vừa giúp mẹ Trương mát xa cái chân mềm nhũn, vừa suy nghĩ làm chút đồ ăn có dinh dưỡng cho mẹ, lúc này cô nghĩ tới măng tím rút được từ công ty giải trí Tiên Phàm.

Lúc phát sóng trực tiếp ấy, Lý Tiểu Tiểu của công ty giải trí Tiên Phàm còn cố ý quay cận cảnh cho đĩa măng tím xào kia, cũng khen rằng là hương vị tươi ngon mà cô ấy chưa từng ăn.

Trương Uyển Di nghĩ đến bình thường mẹ yêu nhất chính là măng, măng tím này phỏng chừng cũng có thể hợp khẩu vị bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/to-hop-cong-ty-giai-tri/chuong-42.html.]

Tìm được măng tím trong ba lô, không giống với măng khác, măng tím chỉ có hai lớp vỏ măng mỏng manh.

Trương Uyển Di học bộ dạng của ông Táo cắt măng tím thành lát, chỉ rót chút dầu vào, ngay cả hành thái cũng không cho vào, xào măng tươi với lửa lớn 1 phút, món ăn liền làm xong rồi.

Trương Uyển Di không có ăn hết, múc măng tím xào xong vào hộp cơm rồi vội vã chạy lại về bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, mẹ Trương buồn bã ỉu xìu liền mở mắt: “Là mùi gì thế? Nghe ngon vậy.”

“Con xào chút măng cho mẹ.” Trương Uyển Di đỡ mẹ Trương ngồi dậy, dùng đũa gắp một miếng măng cho bà.

Từ lúc mẹ Trương phẫu thuật tới này, vẫn luôn buồn bực không vui, cũng có thèm ăn gì, đồ ăn ăn nhiều nhất là hai miếng liền chả buồn ăn, nhưng hôm nay bà ngửi thấy mùi măng này, thế mà cảm thấy đói bụng.

Trương Uyển Di nâng giường bệnh lên một chút, mở hộp cơm ra gắp một miếng măng tím cho đút bà, mẹ Trương hé miệng ăn một miếng, thế mà nở nụ cười với Trương Uyển Di: “Ăn ngon thật!”

Đây là nụ cười đầu tiên mà mẹ Trương lộ ra từ khi phẫu thuật tới nay, Trương Uyển Di thập phần kinh hỉ, vội vàng gắp tiếp một miếng đút bà.

Một miếng cháo gạo kê, một miếng măng, mẹ Trương ăn ngon lành.

Chờ ăn được gần nửa chén cháo rồi, Trương Uyển Di lo rằng mấy ngày nay mẹ Trương cũng không có ăn cơm thật tốt, nếu mà một lần ăn quá nhiều thì chỉ sợ dạ dày không thoải mái, liền muốn dọn đồ ăn lại.

Nhưng mẹ Trương đang ăn vui vẻ nóng nảy, theo bản năng nâng tay lên muốn vỗ Trương Uyển Di, nhưng tay vừa giơ tới một nửa liền vô lực rũ xuống.

Nhưng dù là thế, Trương Uyển Di cũng kinh sợ, vội vàng thả hộp cơm xuống cầm tay mẹ Trương: “Mẹ, tay phải mẹ có tri giác?”

Lúc này mẹ Trương mới phản ứng lại, bản thân dưới tình thế cấp bách dùng tay phải, bà muốn nắm tay, tuy rằng vẫn là có chút không dùng sức nổi, nhưng ngón tay quả thật có thể động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Uyển Di vội vã đi gọi bác sĩ, nhưng mẹ Trương gọi cô lại: “Ăn xong đĩa măng tím kia trước đã.”

Bệnh của mẹ Trương rất có khởi sắc, Trương Uyển Di không muốn chọc bà mất hứng, nhanh chóng cầm đũa gắp nửa hộp măng lát đút bà, mẹ Trương từng miếng từng miếng ăn sạch sẽ, cuối cùng ngay cả chút sốt cũng không còn.

Ăn xong miếng măng tím cuối cùng rồi, mẹ Trương dựa vào gối đầu dịch chỗ, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ăn ngon quá đi, ăn xong rồi mẹ cảm thấy toàn thân của mình đều thông suốt.”

Trương Uyển Di nhìn bà, vành mắt có chút đỏ lên: “Mẹ, vừa nãy con thấy chân phải của mẹ cũng động.”

Mẹ Trương bị liệt nửa người bên phải vì bị tắc động mạch m.á.u vậy mà khôi phục tri giác sau một tuần phẫu thuật, tin tức này lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, ngay cả chuyên gia của bệnh viện cũng một đám lại một đám tới đây kiểm tra.

Kiểm tra rồi kết quả phát hiện, động mạch bị tắc trên người mẹ Trương đã tan hết rồi, nửa người phải bị liệt đã khôi phục hơn nửa tri giác, sau khi trải qua huấn luyện khôi phục thì có thể khôi phục cuộc sống bình thường.

Đối với chuyển biến tốt kỳ tích của thân thể mẹ Trương, ngay cả bác sĩ cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể trêu chọc hỏi: “Dì lén bọn tôi ăn linh đan diệu dược gì thế hở, hiệu quả tốt như vậy.”

Một khắc kia, mẹ Trương cùng Trương Uyển Di đồng thời nghĩ đến một thứ, đĩa măng tím thập phần tươi mới thơm ngon kia.

Tuy Trương Uyển Di không xác định được có phải công lao của măng tím không, nhưng trong phát sóng trực tiếp ông Thổ xác thật từng nói măng tím có lợi với người bệnh, mẹ cũng là ăn măng tím xong thì thân thể mới chuyển biến tốt, cô gửi tin nhắn riêng cho Weibo của công ty giải trí Tiên Phàm, trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Lý Tiểu Tiểu xem tin nhắn riêng xong thì chả hiểu sao, măng tím kia đúng là ăn ngon lắm, lúc vừa có kia ông Táo cơ hồ là mỗi ngày đều phải làm một phần.

Có điều sản lượng của thứ kia cũng đúng là thấp thật, một mảnh rừng trúc tím cũng chỉ mọc được có một trăm mấy mụn măng tím, bọn họ ăn liên tục 10 ngày liền ăn sạch sẽ tất cả măng tím.

Có điều cái vụ chữa bệnh này có phải có chút thiên phương dạ đàm* hay không? Măng tím ăn có ngon nữa cũng là măng tím, không phải thuốc mà.

*: thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

(nguồn: từ nhà Nghi Phong Lâm)

Nghĩ đến măng tím là ông Thổ trồng, phần thưởng là ông Thổ tặng, Lý Tiểu vui vẻ lấy di động đi tìm ông Thổ.

Tìm ở sân không có, tìm ở hoa viên không có, vừa quay đầu thì thấy ông Thổ đứng ở trên nóc nhà đây.

Lý Tiểu Tiểu gấp đến dậm chân: “Ông Thổ, ông leo cao như vậy làm gì? Cũng không sợ té sao.”

Ông Thổ vẫy vẫy tay: “Không sao, ông giúp ông Táo con phơi đậu que khô này, thứ này phơi khô tốt rồi sau đó hầm thịt ăn ngon lắm.”

Lý Tiểu Tiểu đau đầu xoa nhẹ đầu: “Sân của ta lớn như vậy không đủ cho ông phơi nắng sao? Chạy lên nóc nhà làm gì?”

“Con không hiểu đâu, phơi ở trên nóc nhà mới có cảm giác nghi thức.” Ông Thổ vừa lui về sau vừa thưởng thức kiệt tác của mình, nhưng không nghĩ tới bước chân lùi lại hơi bị lớn, ông Thổ dẫm hụt một bước, trực tiếp té xuống từ trên nóc nhà.

Phản ứng đầu tiên của Lý Tiểu Tiểu chính là tiến lên duỗi tay đi đón ông Thổ, nhưng cô cách chỗ ông Thổ té xuống hơi bị xa, còn chưa chạy tới nơi liền trơ mắt nhìn ông Thổ rớt xuống trước mặt cô, toàn bộ thân thể đều chui vào trong đất, chỉ còn cái đầu ở bên ngoài.

Lý Tiểu Tiểu: “???”

Ông Thổ nhìn biểu tình ngây ngốc của Lý Tiểu Tiểu, có chút chột dạ hỏi: “Nếu ông nói là vì đất trong sân rất là lỏng lẻo, con tin chứ?”

Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết nhìn ông: “Ông ơi, sân của ta là lát gạch đá xanh.”.

Loading...