Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:46:56
Lượt xem: 1
Con Sen gượng ngồi dậy, nó nhìn Tùng sững sờ, đôi mắt ngân ngấn nước
"Cậu? Sao cậu đánh con? Cậu hết thương con, cậu nghe lời nó cậu ghét con đúng không? Chẳng phải trước đây không có nó cậu thương con lắm sao hả cậu?
Con Sen nói trong uất ức, hai mắt nó nhìn Tùng mong mỏi chờ đợi một câu trả lời từ anh để cho nó còn có niềm tin rằng Tùng có thương nó.
Nhưng trái lại với những gì nó mong đợi. Tùng nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương rồi liếc qua nó lạnh lùng lên tiếng
" Cậu chưa từng thương em nhưng vẫn rất quý tấm chân tình em dành cho cậu. Nhưng nếu em có ý định hại Ngọc Đào thì chính cậu sẽ là người thẳng tay xử lý em mà không chút nhân nhượng.Ông đã lên tiếng vậy rồi. Đi hay không thì em cũng không có quyền lựa chọn đâu. Và trong nhà này cũng sẽ chẳng ai giữ em lại.
Tùng dứt lời cũng là lúc con Sen nó khóc nấc lên, lúc này tôi nhìn nó cũng thấy tội lắm, nhưng khi đưa tay sờ xuống bụng mình thì tôi liền có đủ nhẫn tâm để mà muốn nó rời đi. Tôi là phụ nữ, nó cũng là phụ nữ khi đã yêu một người chắc chắn chẳng có ai đủ bao dung để sống cạnh tình địch của mình đâu.
Con Linh xếp đồ nó để vào ba lô xong liền đem ra, cũng là lúc nó khóc òa lên, nó lên tiếng oán trách, kể lễ những việc nó làm cho gia đình này, và rồi nó xin lỗi để được ở lại, nó hứa không làm sai nữa, không hại tôi nữa. Tiếng nó ai oán vang lên khiến cho cả nhà một bầu không khí u ám bao trùm. Tuy nhiên chẳng một ai lên tiếng bênh vực nó, chỉ có má cả là đi lại đỡ nó đứng dậy, nó mừng rỡ tưởng má cả tha thứ cho nó nhưng không? Má chỉ đặt lên tay nó một Tùng bì tiền và nói
"Đây là số tiền công con làm cho gia đình kèm theo một số vốn để con có thể có cuộc sống bên ngoài tốt hơn. Những gì con làm gia đình này không thứ tha được cả bà cũng vậy. Nên bà hi vọng khi con ra khỏi nhà bản tính con sớm thay đổi.
Con Sen cầm lấy Tùng bì má cả đưa. Tôi cứ nghĩ nó đã sớm bị má cảm hóa nhưng không nó đột nhiên cười lớn, xé rách Tùng bì rồi hất tung tiền lên, những tờ tiền rơi trắng cả nhà khiến cho ba má nhìn thấy ông bà không khỏi giận run người. Còn con Sen thì hướng nhìn chúng tôi với ánh mắt hận thù, nó gằn giọng vừa khóc vừa cười chỉ tay hăm dọa tất cả rồi chạy thẳng ra khỏi nhà như một con điên
" Mấy người đối xử với tôi tàn ác như vậy thì mấy người nhớ đó con Sen này không bỏ qua cho các người đâu. Tôi mà có c.h.ế.t ngoài đường cũng về trả mấy người...ha ha ha….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-92.html.]
Con Sen vừa chạy đi thì bất ngờ thằng Tèo từ sau cũng bước lên. Nó xin phép cả nhà cho nó nghỉ việc. Ai cũng bất ngờ hỏi nói tại sao, lý do gì nghỉ vì nó làm việc giỏi lắm. Ai cũng quý nó, nhưng khi nghe nó nói nó thương con Sen và muốn đi theo giúp đỡ lo lắng cho con Sen thì ai cũng tặc lưỡi gật đầu đồng ý với nó trong luyến tiếc.
…
5 tháng sau
Sau 3 tiếng đồng hồ tôi đau đớn vật vã thì cuối cùng tiếng khóc oe oe cũng vang vọng khắp phòng sinh.Cảm nhận bụng mình xổ ra một cái mạnh, tôi nhẹ người, và khi tận mắt nhìn thấy con trai chào đời, nước mắt tôi rơi xuống,đôi môi cong lên nở một nụ cười hạnh phúc khi mà bác sĩ đặt thằng bé nằm cạnh bên tôi.
Cả nhà mừng lắm ai cũng xúm lại nhìn thằng bé, chỉ có Tùng là vội vàng đi tới cạnh tôi, anh quan tâm lo lắng lau mồ hôi rồi liên tục hỏi tôi có đau không? Có mệt không? Có muốn ăn gì không để anh mua nhưng tôi chỉ lắc đầu vì mới sinh tôi còn hơi mệt với lại thấy anh quan tâm tôi nhiều tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
… Thời gian sau ba chồng tôi giao lại luôn mấy xưởng gỗ cho vợ chồng tôi quản lý, ba nói ba má già rồi nên chỉ muốn nghỉ ngơi giữ cháu nội thôi, trộm vía con trai tôi nó mến ông bà nội lắm nên khi sinh con được một năm thì tôi cũng xin Tùng cho tôi theo anh vào xưởng gỗ để phụ làm với anh.
Cũng nhờ trời thương nên công việc của vợ chồng tôi ngày càng phát triển những năm sau này xã hội càng lúc càng tiên tiến và đổi mới hơn nên nhanh chóng Tùng cũng xây dựng xưởng gỗ lên thành một công ty lớn và thuê nhiều công nhân hơn, chi trả mức lương cao để công nhân ở đây có việc làm ổn định và xây dựng cuộc sống xung túc hơn.
Vợ chồng tôi thì càng lúc càng quấn quýt những khi bận đi công việc xa nhà thì thôi còn về đến nhà là lúc nào anh cũng ở bên vợ con, không la cà đâu cả, nhiều khi nằm cạnh có đôi lần tôi thử lòng anh hỏi sao anh không cưới thêm vợ như ba trước đây thì Tùng liền cốc đầu tôi một cái đau điếng và anh trả lời rất dứt khoát rằng:
Anh đã chứng kiến những cuộc cãi vã, những sự tranh giành và những giọt nước mắt má anh đã rơi.
Nên từ đó anh đã tự hứa với lòng anh rằng sau này anh lấy vợ anh sẽ chỉ yêu mình vợ anh mà thôi, để vợ của anh mãi là người phụ nữ hạnh phúc nhất, các con của anh sẽ tự hào về ba nó và anh sẽ là tấm gương chuẩn mực để con anh noi theo…
Hết...