Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:45:33
Lượt xem: 1

Tùng nhìn bà lúc này, tôi cứ nghĩ anh sẽ ôm chặt bà rồi sẽ nói những lời cho bà nguôi ngoai không tự trách mình nữa. Ấy vậy mà tôi lại rất ngạc nhiên khi đôi mắt anh nhìn bà rất vô cảm còn lạnh giọng cười khẩy rồi trả lời rất thản nhiên

"Bà xin lỗi, ai ép bà hả, bà là mẹ mà tình mẹ con nhỏ hơn cả tình bạn bè hay sao mà bà lại nghe lời bà ta. Bà xin lỗi tôi à...xin lỗi vì lúc đó không g.i.ế.c tôi c.h.ế.t luôn à? Cho tôi hỏi động lực nào để một người mẹ có thể nhẫn tâm trực tiếp đưa tay đẩy đứa con mình rơi xuống núi hả bà cả, bà là người hay là quỷ hả?

Bà cả ngã quỵ bà khóc nấc lên khi Tùng chất vấn bà,tôi đứng giữa lúc này chẳng biết phải làm sao muốn khuyên Tùng nguôi giận nhưng nhìn anh ngay lúc này tôi hơi sợ nên không dám mở lời, chỉ vội ngồi xuống đỡ bà cả dậy, rồi đưa khăn lau nước mắt cho bà.

Cạnh bên v.ú Huệ chợt bật cười ha hả, mái tóc bà ta bù xù như một kẻ thần kinh

" Đáng đời mày chưa? Ha ha quả báo đến mày rồi Trinh ạ. Tại vì mày là do mày lúc nào cũng cao ngạo, ỷ mình giàu có cho vay nặng lãi, là mày bắt tao về phục vụ cho gia đình mày trong khi tao đâu có thua kém gì mày, tại sao mày lại sống sung sướng còn tao thì phải về đây để trả nợ cho mày hả. bây giờ quả báo đến mày rồi đó. Con mày chửi mày...mày nghe có thấm hay không? Ha ha...Tao cứ tưởng mày c.h.ế.t rồi đấy Trinh à? Không ngờ số mày cao đến vậy?Ha ha ha ha

Tiếng cười vang vọng, tiếng khóc não nùng khung cảnh Đình gia lúc này tựa như một cơn hỏa hoạn đang dần dập tắt nhưng khói vẫn bốc lên nghi ngút và không có dấu hiệu tắt ngấm. Còn Ông Đình sau khi nghe cuộc tranh cãi thì ông ngồi phịch luôn xuống ghế, tay ông ôm đầu mà gào lên đầy thê lương

"Trời ơi...oan nghiệt...oan nghiệt rơi xuống cái gia đình này rồi..

Tùng quay mặt sang một bên, nhìn thấy gia đình mình đang hồi phân loạn, lòng anh cực kỳ đau lòng, trên khóe mắt bất chợt lặn dài một dòng lệ. Vì sợ người ta thấy anh khóc nên anh nhanh chóng đưa tay lau đi.

Chú bảy lúc này mới chầm chậm bước đến, chú vỗ vai Tùng. Và nói đủ to cho tất thảy nghe

" Cậu đừng hiểu lầm bà cả,vì ngày xưa tôi gây ra lỗi lầm, tôi lo sợ nên tôi mới nói dối cậu là do bà cả hại cậu. Nhưng thật ra hôm đó bà cả đưa cậu lên chùa định gửi sư thầy cho cậu tá túc một thời gian vì tâm trạng bà cả lúc đó không ổn định nhưng vì tôi và bà Huệ cấu kết rồi nên chính tôi là người gây ra vụ tai nạn xe năm đó. Sau khi bà cả và cậu bị ngất đi. Chính tôi là người đưa bà cả vào viện và đưa cậu về nhà mình. Lúc đó tôi thức tỉnh rồi nhưng vì sợ nên không dám tiết lộ sự thật cho cậu biết, và cũng sợ bà Huệ lại hại cậu nên đến khi hay tin bà Huệ rời đi thì tôi mới dám đưa trở cậu về nhà và mình rời xa quê hương tìm nơi khác lẩn trốn để hối lỗi việc mình gây ra. Tôi...tôi xin lỗi mọi người. Hôm nay nói ra hết mọi chuyện. Tôi đã nhẹ lòng lắm rồi. Ngày mai tôi sẽ ra tự thú ạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-75.html.]

Câu chuyện được chú bảy giải thích rất rõ ràng, cả nhà ông Đình, bà cả và Tùng nhìn nhau trong nghẹn ngào tôi đoán lòng ai bây giờ cũng nhẹ nhàng vì được gỡ bỏ những hiểu lầm nhau, nhưng vì còn ngại nên họ không ôm chầm lấy nhau mà vui ngày sum họp, chỉ thấy trên khóe mắt họ đỏ hoe hướng nhìn người thân của mình đôi môi run run muốn khóc. Chỉ có bà v.ú đang ngã vật dưới nền nhà là trừng mắt nhìn họ đầy thù hận.

Tôi bé Linh, dì Lành và con Sen thở phào, vô thức cùng nhau nở lên một nụ cười vui vẻ khi mà chứng kiến cái kết thúc có hậu của 3 người họ. Nhất là tôi vui nhiều lắm vì cuối cùng người đàn ông tôi yêu, anh đã xóa tan được hận thù để dang tay đón nhận lại thâm tình.

Không khí trong phòng chợt lắng lại, êm đềm trôi qua sau khi cơn bão dần chấm dứt và ngay lúc này cũng có một người muốn nhân cơ hội lẻn trốn, tôi phát hiện nên liền đưa tay ngăn lại.

Tôi lớn giọng đánh tiếng

"Ấy má hai, má mới sảy thai mà đi đâu vậy má?

Bà hai nhìn tôi cặp mắt cực kỳ giận dữ nhưng đâu đó phảng phất nét sợ hãi, vội vàng cứ vùng vẫy khỏi tôi. Vừa cố rút tay ra, vừa hét

" Mày bỏ tao ra, bỏ tay tao ra…

Bà ta càng cố, tôi càng giữ chặt. Vốn dĩ quen ăn sung mặc sướng và lười lao động nên sức của bà ta cũng đâu bằng tôi. Tôi cười cười nói

"Ơ sao má vội thế. Mới sảy thai ai lại vận động thế này. Má mà phản kháng lỡ má xỉu thì con không chịu trách nhiệm đâu nha.

" Mày…

Loading...