Trong vòng tay của , Tô Tịch Vãn cảm nhận tình mẫu tử nồng ấm đang bao bọc lấy cô.
Tô Tịch Vãn chậm rãi đưa tay lên, vòng qua lưng Giang Tinh Mạn, vỗ nhẹ để an ủi bà: “Không của , cũng chuyện xảy .”
Bên cạnh, Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần, chứng kiến cảnh tượng , cũng nhịn mà cùng rưng rưng.
Sợ Giang Tinh Mạn quá kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, Mộc Cảnh Trần liền lên tiếng ngắt lời: “Mẹ ơi, chúng nhà thôi, ngoài trời nắng quá.”
Giữa trưa mùa hè, ánh nắng gay gắt chiếu xuống. Lời của Cảnh Trần khiến Giang Tinh Mạn giật . Bà luyến tiếc buông Tô Tịch Vãn , thấy vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, bà ngượng ngùng : “Con xem, chỉ lo mà quên mất. Mau, chúng nhà chuyện!”
Tô Tịch Vãn gương mặt Giang Tinh Mạn, sang Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần. Trái tim vốn đóng chặt của cô, giờ đây như họ chậm rãi mở .
Tô Tịch Vãn cô, cũng là "nhà".
Bốn cùng nhà. Giang Tinh Mạn cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Tịch Vãn, nỡ buông. Họ xuống sofa, Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần cũng hai chiếc sofa đơn ở hai bên.
Giang Tinh Mạn vẫn rời mắt khỏi con gái, như bù cho suốt 18 năm. Bà Tô Tịch Vãn, cẩn thận hỏi: “Con... thể gọi một tiếng ?”
Giọng Giang Tinh Mạn nhỏ nhẹ, thậm chí còn mang theo chút e dè. Tô Tịch Vãn đành lòng bà như . Cảm giác đau lòng dâng lên khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đây là ruột của cô, tìm kiếm cô suốt 18 năm. Là vì tưởng mất cô mà tinh thần gần như suy sụp.
Tô Tịch Vãn nghiêm túc Giang Tinh Mạn, khẽ mỉm , cất tiếng gọi: “Mẹ.”
Nghe thấy tiếng "Mẹ", nước mắt Giang Tinh Mạn một nữa tuôn trào như đê vỡ. , bà . Con gái bà cuối cùng cũng về ! 18 năm qua, nỗi đau mất con, nỗi dằn vặt khi tìm thấy con, cuối cùng cũng chấm dứt
Thấy , Mộc Hoành Đào cũng đầy mong đợi tiếp lời: “Nguyệt Nguyệt, còn bố !”
Tô Tịch Vãn sang, mỉm gọi: “Bố.”
Không đợi Mộc Cảnh Trần lên tiếng, cô sang , mỉm gọi một tiếng: “Anh trai.”
Theo tiếng gọi của cô, đôi mắt Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần một nữa đẫm lệ. Cuối cùng, gia đình họ đoàn tụ, thật sự !
Tô Tịch Vãn ba mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Từ khi xét nghiệm ADN, cô đoán là con của nhà họ Mộc. Hai ngày , cô vẫn luôn nhớ về những ngày tháng ở Tô gia, nó dường như trở thành một vết sẹo tâm lý sâu trong lòng cô. Sau khi con ruột của bố Tô gia, cô còn gọi Tô Mậu Dụ và Phương Thanh Hủy là "bố " nữa.
ở đây thì khác, thấy ánh mắt yêu thương và xót xa của Giang Tinh Mạn và , cánh cửa tưởng chừng khép chặt mở . Đối diện với những thật lòng yêu thương , cô họ thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-gia-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/40.html.]
Bốn cứ thế quây quần bên , tâm sự những chuyện ấm áp. Mỗi khi Mộc Hoành Đào và hỏi về cuộc sống của cô, Tô Tịch Vãn đều trả lời: “Con vẫn !”
Về gia đình họ Tô, Tô Tịch Vãn thêm điều gì. Chuyện qua thì hãy để nó qua , hà cớ gì nhắc để cùng buồn phiền.
Bản cô cho rằng, may mắn. Cô may mắn vì tình cờ phát hiện gian riêng, học huyền thuật. Điều giúp cô thể tự sống trong những lúc khó khăn nhất, thuận lợi rời khỏi nhà họ Tô, và giờ đây còn tìm thấy cha ruột. Cô cảm thấy ông trời đối xử với cũng khá công bằng.
Một lát , Mộc Hoành Đào như chợt nhớ điều gì, ông chần chừ hỏi: “Nguyệt Nguyệt, lúc con sinh , giấy khai sinh vẫn còn. Còn về tên, con suy nghĩ gì ?”
Nghe bố hỏi, Tô Tịch Vãn chút do dự: “Con thể chỉ đổi họ thôi ạ? Vẫn giữ tên là Tịch Vãn? Với , chứng minh thư con vẫn dùng cái cũ, lúc thi đại học con cũng dùng cái , cho nên...”
“Có gì ! Những chuyện cứ để bố lo! Còn tên, nếu con đổi thì cứ giữ nguyên. Sau chúng sẽ gọi con là Vãn Vãn nhé?” Giang Tinh Mạn nhận nỗi lo của con gái, vội vàng trấn an.
Tô Tịch Vãn, , Mộc Tịch Vãn, ngoan ngoãn gật đầu. Đây là đầu tiên quan tâm đến cảm xúc của cô, sẵn sàng giúp cô giải quyết vấn đề.
Giang Tinh Mạn tâm trạng của con, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộc Tịch Vãn, dịu dàng : “Vãn Vãn, con vốn dĩ là công chúa nhỏ của nhà họ Mộc. Sau , bố và trai sẽ luôn là chỗ dựa của con. Có chuyện gì, cần gì, cứ với chúng nhé!”
Nói đến đây, bà sợ con gái vẫn còn ngại ngùng, nên bắt đầu kể về các thành viên khác trong đại gia đình họ Mộc cho Mộc Tịch Vãn .
Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần cũng lắng . Nghe Giang Tinh Mạn nhắc đến Mộc lão gia tử, Mộc Hoành Đào chợt bừng tỉnh.
Ông vẫn báo tin tìm thấy Vãn Vãn cho lão cha !
Trong lúc Giang Tinh Mạn còn đang trò chuyện với Tô Tịch Vãn về chuyện gia đình, Mộc Hoành Đào lặng lẽ sân, rút điện thoại và gọi cho bố .
“Bố, chúng con tìm thấy Nguyệt Nguyệt !” Giọng ông đầy ắp niềm vui sướng và phấn khích.
“Vâng, chính là cô bé mà bố thấy TV đấy ạ!”
“Vãn Vãn là thủ khoa đại học năm nay đấy, bố ạ!” Mỗi câu , mỗi chữ của Mộc Hoành Đào đều chứa chan niềm tự hào, vang vọng rõ ràng qua điện thoại.
…
“Vâng bố, chúng con sẽ cùng về đó!”
Ngay cả khi Mộc Hoành Đào đang ngoài sân, giọng đầy kiêu hãnh của ông vẫn vọng tận trong phòng, lọt tai . Giang Tinh Mạn mỉm dịu dàng, trêu ghẹo chồng:
“Anh như sợ bố thấy , giọng to thế thì ở xa cũng rõ mồn một!”