Tiểu Thư Trong Đầu Tôi Nói Gì Thế - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-10 12:46:25
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2: Khi Tiếng Lòng Cô Ấy Bị Nghe Thấy
Lục Cảnh Thâm ngồi thẫn thờ bên chiếc xe đạp điện bị cháy xém một góc, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa ập đến. Nghe được tiếng lòng của người khác? Chuyện này chỉ có trong phim ảnh, giờ lại xảy ra với anh? Thật khó tin!
“Mình không điên chứ? Chắc là do bị điện giật nên đầu óc có vấn đề rồi. Hay là do dạo này mình thức khuya cày game quá độ?” Anh tự nhủ, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý.
Nhưng dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể phủ nhận sự thật: anh vừa nghe thấy tiếng lòng của Tô Yên Nhiên, cô gái quê mùa vừa được nhà họ Tô nhận về.
“Khoan đã… nếu mình thật sự nghe được tiếng lòng của cô ta, vậy chẳng phải mình sẽ biết hết những gì cô ta nghĩ sao?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lục Cảnh Thâm.
Anh đứng dậy, phủi lớp bụi bám trên quần áo, đẩy chiếc xe đạp điện về phía nhà. “Mình phải kiểm chứng lại xem sao. Nếu đúng là mình có khả năng này, thì mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.”
Về đến nhà, Lục Cảnh Thâm liền tìm đến biệt thự nhà họ Tô. Anh là bạn thân của Tô Mộng Dao từ nhỏ, thường xuyên qua lại đây.
Bước vào đại sảnh, anh thấy Tô Mộng Dao đang ngồi trò chuyện với Tô Chấn Hùng và vợ ông. Không thấy Tô Yên Nhiên đâu.
"Cảnh Thâm, con đến đấy à? Mau ngồi xuống đi." Tô Chấn Hùng niềm nở mời anh ngồi.
"Dạ, chào bác, chào dì." Lục Cảnh Thâm lễ phép chào hỏi.
"Dạo này con bận rộn quá, ít thấy qua nhà bác chơi." Vợ của Tô Chấn Hùng lên tiếng.
"Dạ, dạo này con đang tập trung vào dự án mới ở công ty." Lục Cảnh Thâm đáp.
"À, bác nghe nói con bị điện giật khi sửa xe đạp điện à? Có sao không đấy?" Tô Mộng Dao quan tâm hỏi.
Lục Cảnh Thâm cười trừ: "Dạ, không sao đâu. Chắc tại con bất cẩn thôi."
Anh liếc mắt nhìn quanh, giả vờ hỏi: "Mà Yên Nhiên đâu rồi ạ? Con bé mới về chắc còn lạ nước lạ cái."
"À, em ấy đang ở trên phòng. Chắc còn mệt nên nghỉ ngơi." Tô Mộng Dao đáp, ánh mắt có chút né tránh.
Lục Cảnh Thâm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Cô ta đang giấu giếm điều gì đó. Chắc chắn là có liên quan đến Tô Yên Nhiên.”
Anh đứng dậy, nói: "Con lên thăm Yên Nhiên một lát nhé."
Tô Mộng Dao có vẻ hơi bất ngờ, nhưng vẫn cười gượng: "Ừ, con cứ tự nhiên."
Lục Cảnh Thâm bước lên lầu, tìm đến căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Anh gõ cửa.
"Ai vậy?" Giọng Tô Yên Nhiên vọng ra từ bên trong.
"Là tôi, Lục Cảnh Thâm." Anh đáp.
Cánh cửa từ từ mở ra. Tô Yên Nhiên đứng trước mặt anh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Anh đến đây làm gì?" Cô hỏi, giọng dè dặt.
Lục Cảnh Thâm mỉm cười: "Tôi đến thăm cô. Nghe nói cô mới về, chắc còn nhiều điều chưa quen."
Tô Yên Nhiên nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. “Tên này tự dưng tốt bụng vậy? Chắc chắn là có mục đích gì đây. Mà thôi, cứ để xem anh ta định làm gì.”
"Cảm ơn anh đã quan tâm." Cô nói, giọng khách sáo.
Lục Cảnh Thâm bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng nhỏ bé, đồ đạc đơn giản, đúng như những gì anh đã nghe thấy trong đầu.
Anh quay sang nhìn Tô Yên Nhiên, cố gắng tỏ ra thân thiện: "Cô ở đây có quen không? Nếu cần gì cứ nói với tôi."
Tô Yên Nhiên mỉm cười, đáp: "Dạ, em ổn. Cảm ơn anh."
“Ổn cái đầu anh ấy! Ở cái phòng này mà đòi ổn? Cô ta coi mình là con sen hay gì? Thôi kệ, cứ giả nai thêm chút nữa.”
Lục Cảnh Thâm sững sờ. Anh không ngờ mình lại nghe thấy tiếng lòng của cô ta ngay lập tức. Vậy là khả năng của anh là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-trong-dau-toi-noi-gi-the/2.html.]
Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, hỏi: "Cô có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Nghe nói cô lớn lên ở cô nhi viện?"
Tô Yên Nhiên khựng lại một chút, ánh mắt có chút buồn. "Dạ, em chưa nghĩ đến. Em chỉ muốn sống thật tốt ở đây thôi."
“Sống thật tốt ở đây? Để bị cô ta sai khiến, để bị nhà này coi thường à? Mơ đi! Tôi sẽ khiến cả cái nhà này phải quỳ xuống xin lỗi tôi.”
Lục Cảnh Thâm cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh kinh ngạc nhìn Tô Yên Nhiên. Cô ta đang nghĩ cái gì vậy?
Anh bắt đầu nhận ra, đằng sau vẻ ngoài ngây thơ, quê mùa của Tô Yên Nhiên là một tâm hồn mạnh mẽ, đầy tham vọng và khao khát trả thù.
"Cô... cô không thích nhà họ Tô sao?" Anh hỏi, giọng dò xét.
Tô Yên Nhiên giật mình, vội vàng xua tay: "Đâu có đâu ạ. Em rất biết ơn vì đã được nhà họ Tô nhận về."
“Biết ơn cái con khỉ! Tôi chỉ đang diễn kịch thôi. Chờ đó mà xem, tôi sẽ cho cả nhà này biết tay.”
Lục Cảnh Thâm không thể nhịn cười. Anh cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết. Cô gái này thật sự là một kho báu.
"Tôi hiểu rồi." Anh nói, cố gắng kìm nén sự phấn khích. "Nếu cô cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô."
Tô Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn anh. "Anh... anh nói thật sao?"
“Tên này rốt cuộc là muốn gì? Tự dưng lại tốt với mình như vậy? Hay là anh ta thích mình rồi? Mà thôi, có thêm một đồng minh cũng không tệ.”
Lục Cảnh Thâm mỉm cười: "Thật mà. Tôi luôn thích những cô gái mạnh mẽ và cá tính."
Anh nói dối. Trước đây, anh luôn thích những cô gái dịu dàng, nữ tính như Tô Mộng Dao. Nhưng giờ, anh đã thay đổi. Anh bị thu hút bởi sự mạnh mẽ, cá tính ẩn sâu bên trong Tô Yên Nhiên.
Anh muốn khám phá con người thật của cô. Anh muốn biết cô sẽ làm gì để trả thù những người đã coi thường cô.
"Vậy... cảm ơn anh." Tô Yên Nhiên nói, ánh mắt có chút bối rối.
“Thôi được rồi, cứ coi như anh ta đang giúp mình. Sau này nếu có cơ hội, mình sẽ trả ơn anh ta.”
Lục Cảnh Thâm gật đầu, đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi đi. Tôi về trước đây."
Anh bước ra khỏi phòng, trong lòng tràn đầy hứng thú. Anh biết, cuộc sống của anh sẽ không còn nhàm chán nữa.
Khi Lục Cảnh Thâm vừa đi khỏi, Tô Yên Nhiên liền thay đổi sắc mặt. Cô nhếch mép cười khẩy.
“Lục Cảnh Thâm à, anh nghĩ anh là ai mà đòi giúp đỡ tôi? Anh chỉ là một quân cờ trong tay tôi mà thôi. Tôi sẽ lợi dụng anh để đạt được mục đích của mình. Và khi tôi đã thành công, tôi sẽ đá anh sang một bên không thương tiếc.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Tô Yên Nhiên lại cảm thấy một chút rung động. Lục Cảnh Thâm là người đầu tiên đối xử tốt với cô kể từ khi cô về nhà họ Tô. Anh là người đầu tiên nhìn thấy con người thật của cô, chứ không phải chỉ là một cô gái quê mùa, ngốc nghếch.
“Có lẽ… mình nên cho anh ta một cơ hội.” Cô thầm nghĩ.
Nhưng ngay lập tức, cô lại gạt bỏ ý nghĩ đó. “Không, mình không thể tin ai cả. Mình phải tự mình giải quyết mọi chuyện. Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, để không ai có thể coi thường mình nữa.”
Tô Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Tô Yên Nhiên, mày phải cố gắng lên. Mày phải giành lại tất cả những gì thuộc về mày. Và mày phải trả thù những kẻ đã làm tổn thương mày.”
Lục Cảnh Thâm bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tô, tâm trạng vô cùng phấn khích. Anh leo lên chiếc xe máy cũ của mình, nổ máy và phóng đi.
Vừa lái xe, anh vừa cười lớn. “Tô Yên Nhiên, cô thật sự là một viên ngọc thô. Tôi sẽ giúp cô tỏa sáng. Và tôi sẽ được chứng kiến một màn trả thù ngoạn mục nhất trong lịch sử.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lục Cảnh Thâm lại cảm thấy một chút lo lắng. Anh biết, Tô Yên Nhiên là một con d.a.o hai lưỡi. Nếu không cẩn thận, anh có thể bị cô làm tổn thương.
“Mình phải cẩn thận hơn. Mình không thể để cô ta lợi dụng mình. Mình phải kiểm soát tình hình.” Anh tự nhủ.
Lục Cảnh Thâm phóng xe đi trong đêm, mang theo những suy nghĩ hỗn độn và những cảm xúc phức tạp. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết chắc chắn một điều: cuộc sống của anh sẽ không bao giờ nữa.