Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 93: Đại Nhân Vật Đến

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:18:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ứng Thanh Từ thu dọn đồ vật trong tay, tự sửa soạn đơn giản một chút khỏi phòng bếp.

Nàng pha một ấm hoa, rót cho Tạ Vãn Vân một chén tự rót cho một chén.

“Ứng cô... Thanh Từ, đây là ?”

Tạ Vãn Vân nhẹ nhàng nhấp một ngụm trong chén, lập tức mắt sáng lên.

Trước đây nàng từng uống ít loại , nhưng bao giờ uống loại đặc biệt như thế , dường như mang theo một hương thơm, yên tĩnh dễ chịu, thanh ngọt ngon miệng, khi uống xong, trong miệng còn tỏa mùi thơm thoang thoảng.

“Đây là Trà Kim Ngân Hoa.”

Kim ngân hoa là thứ nàng hái từ trong núi về, phơi khô cất giữ.

“Kim ngân hoa?” Tạ Vãn Vân nghi hoặc ngẩng đầu, đây là loại hoa gì? Vì từng qua?

“Ừm.” Ứng Thanh Từ gật đầu, “Không , Vãn Vân hôm nay đến thôn Thanh Dương, việc gì chăng?”

Nhắc tới chuyện , Tạ Vãn Vân lập tức vứt chuyện hoa đầu, vẻ mặt hưng phấn Ứng Thanh Từ, đây mới là mục đích nàng đến đây hôm nay.

“Thanh Từ, mặt của khỏi hẳn , hôm nay đến đây là để cảm ơn cô nương.”

“tiểu thư trả tiền khám .”

Ứng Thanh Từ nhẹ trong đáy mắt, đối với chuyện , Tạ Vãn Vân trả tiền khám, giữa bọn họ thể là tiền trao cháo múc, còn lợi ích nào khác ràng buộc.

“Không, giống.” Tạ Vãn Vân kích động , “Trước là tiền phương thuốc, nhưng hôm nay đến đây, là đặc biệt tới để cảm ơn cô nương.”

Nói xong, Tạ Vãn Vân cầm ngân phiếu từ tay Tiểu Đào, trực tiếp đặt tay Ứng Thanh Từ.

Để ngăn Ứng Thanh Từ từ chối, nàng vội vàng : “Thanh Từ, nếu hôm nay cô nương nhận tiền , lòng sẽ an, , sẽ dám đến tìm cô nương nữa.”

“Được, nhận.”

Ứng Thanh Từ cất ngân phiếu , trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ, vốn dĩ chỉ giúp nàng một tay, ngờ nàng liên tiếp đưa đồ cho .

Tiền, nàng nhận , cùng lắm là , nàng sẽ đưa thêm cho nàng một thứ khác.

Thấy nàng nhận, Tạ Vãn Vân thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nếu Ứng Thanh Từ nhận, nàng thật sự mới , thế nào nữa, Ứng Thanh Từ cũng là ân nhân của nàng, khuôn mặt của nàng nếu cứ mãi như , thì đời của nàng hủy hoại .

May mắn

“Ngày đến gần đây thật là khéo, ngờ gặp tiệc mừng nhà mới của nhà cô nương, còn lễ mừng, về sẽ sai đưa tới.”

“Không cần, tiểu thư đến là .” Ứng Thanh Từ cau mày, nhưng giọng điệu của Tạ Vãn Vân chút nào đùa giỡn, liền , nàng thật sự như .

“Không , , như thì thật là quá thất lễ.”

Tạ Vãn Vân xua tay, gặp chuyện vui của , tự nhiên đưa lễ mừng.

Nói xong câu , Tạ Vãn Vân uống cạn chén trong tay, , luôn cảm thấy nước nhà họ Ứng ngon hơn nước nhà nàng nhiều.

“Nói đến đây, Thanh Từ, bây giờ mặt của lên , nương và các vị cô dì cũng đều vui, đều gặp cô nương.”

Tạ Vãn Vân Ứng Thanh Từ, hai má đỏ lên vì kích động, hiển nhiên, lúc nàng vô cùng vui vẻ.

“Nếu nhờ cô nương, bây giờ chừng còn chỉ dám trốn ở nhà.”

Những nốt mụn mặt khiến nàng vô cùng tự ti, đặc biệt là khi từ hôn.

“Tạ cô nương, chuyện , là của nô tỳ, xin cô nương rộng lượng để trong lòng.” Tiểu Đào lúc quỳ xuống mặt Ứng Thanh Từ, lời lẽ thành khẩn.

Ứng Thanh Từ lòng bồn chồn, nhất là lúc thấy Tiểu Đào quỳ xuống.

“Ngươi mau dậy, hề trách ngươi.”

“Lúc ngươi cũng chỉ là sốt ruột hộ chủ, đối với ngươi mà , chỉ là một xa lạ, vì nghĩ cho tiểu thư nhà , tự nhiên thể dễ dàng tin tưởng lạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-93-dai-nhan-vat-den.html.]

Tâm trạng của Tiểu Đào, Ứng Thanh Từ kỳ thật thể lý giải .

“Đa tạ Ứng cô nương.”

Tiểu Đào rưng rưng nước mắt nàng, là nàng quá thiển cận, Ứng cô nương là một như .

Tạ Vãn Vân dáng vẻ của Tiểu Đào, trong mắt sự bất đắc dĩ, nhưng cũng ngăn cản nàng, lúc Tiểu Đào quả thật quá xúc động, bây giờ xin cũng , Ứng cô nương là một đáng để kết giao.

, Thanh Từ, hôm nay đến đây, thật còn một chuyện bàn bạc với cô nương.”

“Chuyện gì?”

Tạ Vãn Vân định mở miệng, liền thấy Ứng Thanh Gia vội vàng chạy từ bên ngoài , mặt còn mang theo vẻ lo lắng.

Chàng nhận thấy chỗ còn những khác, chỉ gật đầu chào hỏi Tạ Vãn Vân, Ứng Thanh Từ .

“Muội , Huyện lệnh đại nhân đến .”

“Huyện lệnh?” Ứng Thanh Từ chút ngoài ý .

Dường như, bọn họ và Huyện lệnh, cũng quá nhiều giao tình ?

“Vãn Vân, ngoài xem một chút.”

“Được.” Tạ Vãn Vân gật đầu.

Ngay đó, Ứng Thanh Từ và Ứng Thanh Gia ngoài, để Tạ Vãn Vân và Tiểu Đào ngây tại chỗ.

Khoảng vài giây , Tạ Vãn Vân mới tỉnh hồn Tiểu Đào.

“Tiểu Đào, lầm , Huyện lệnh đại nhân đến?”

“Tiểu thư, nô tỳ cũng thấy.”

Tiểu Đào cũng chút ngơ ngẩn, cảm giác chút huyền huyễn thế ?

“Đi, chúng cũng xem.” Nếu đến thật sự là Huyện lệnh, thì các nàng thể ở đây mà động tĩnh gì, nhất định ngoài hành lễ mới .

Ứng Thanh Từ cùng Ứng Thanh Gia ngoài đó, liền thấy thôn dân vốn đang ồn ào giờ phút đều yên tĩnh , thậm chí chút câu nệ ở vị trí của .

Nàng ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Uông Tứ Hải đang một một bàn.

“Kiến qua đại nhân.”

Uông Tứ Hải nào dám nhận lễ của nàng, vội vàng xua tay “Ứng cô nương cần khách khí, hôm nay đến đây, cứ coi là một bình thường là .”

Ứng Thanh Từ gật đầu, “Không đại nhân hôm nay đến đây gì căn dặn?”

Uông Tứ Hải nàng một cái, đáy mắt mang theo thâm ý, nhưng thể tiết lộ nguyên nhân thực sự đến đây?

“Bản quan nghĩ các ngươi an cư tại thôn Thanh Dương lâu, nên đến xem các ngươi an . Ngược ngờ, hôm nay là tiệc mừng nhà mới của các ngươi.”

Đương nhiên , đây chỉ là cái cớ, mục đích chính hôm nay vẫn là đến xem bọn họ gặp rắc rối gì , nhưng, chuyện tự nhiên thể .

“Đa tạ đại nhân quan tâm, chúng sống ở đây .”

Lời của Uông Tứ Hải, Ứng Thanh Từ quả thật ngờ tới, bất quá, nàng cũng sẽ đầu óc mà trực tiếp những chuyện loạn thất bát tao.

“Nếu đại nhân chê, hãy ở cùng ăn cơm .”

“Vậy bản quan xin quấy rầy.”

Có thêm một vị Huyện lệnh, thôn dân vốn đang náo nhiệt giờ đây đều trở nên thận trọng, dù Huyện lệnh là vị quan lớn trong nhận thức của bọn họ, bây giờ thấy, tự nhiên lo lắng chuyện gì sai trái mà Huyện lệnh đại nhân bắt đại lao.

“Các vị hương cần câu nệ, cứ coi là một bình thường là .”

Lời tuy như , nhưng trong lòng bách tính, thể coi bình thường ?

 

Loading...