Tiểu cung nữ mưu cầu thượng vị - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-26 08:22:05
Lượt xem: 33
Điện Hòa Nghi thị tẩm, Vân Tự cũng không dám tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nàng tranh thủ ăn cơm. Tiểu Dung Tử lo lắng hỏi nàng:
“Tỷ tỷ sao lại ra ngoài rồi?”
Vân Tự là người hầu hạ trong điện, theo lý mà nói, nàng cũng giống như Tụng Nhung, phải ở lại trong điện. Tiểu Dung Tử đoán ra điều gì đó, vội vàng nhíu mày.
Vân Tự nhún vai, cười cười không mấy để tâm, nàng và Tiểu Dung Tử quen biết đã lâu, cũng biết rõ mọi chuyện nên không che giấu cảm xúc:
“Lười nhìn cái vẻ mặt đề phòng của nàng ta.”
Vân Tự biết rõ sự đề phòng của Tụng Nhung, tuy nói nàng hiểu được cách làm của Tụng Nhung, nhưng không có nghĩa là Vân Tự không hề để tâm.
Thật ra, Lư tài nhân cũng chưa tỏ thái độ gì, Tụng Nhung lại cố tình gây khó dễ quấy rầy, Vân Tự cũng rất phiền nàng ta. Chẳng qua nàng biết rõ, Tụng Nhung và Lư tài nhân có tình nghĩa từ nhỏ, hiện giờ nàng không thể so sánh được, nên chỉ có thể nhẫn nại, nhường nhịn.
Tiểu Dung Tử cúi đầu, giọng nói rất khẽ không nghe ra cảm xúc: “Nàng ta thật phiền phức.”
Vừa dứt lời, Vân Tự liền trừng mắt nhìn hắn: “Nói cẩn thận, để người khác nghe được, lại rước lấy thị phi.”
Tiểu Dung Tử ủ rũ không nói gì.
Ăn cơm xong, Tiểu Dung Tử ngăn lại khi nàng định dọn dẹp: “Tỷ tỷ cứ đến tiền điện trước đi, nhỡ chủ tử gọi tỷ tỷ, để đệ dọn dẹp là được.”
Vân Tự không khách sáo với hắn, cong mắt cười:
“Trong phòng ta có kẹo quýt đường, ở trên bàn đấy, lát nữa đệ tự lấy mà ăn.”
Tiểu Dung Tử lúc nhỏ sống khổ cực, ít khi được ăn đồ ngọt, sau này có cơ hội liền có chút hảo ngọt. Vân Tự biết điều này, nên mỗi khi được ban thưởng điểm tâm hoặc đồ ngọt, thường sẽ chừa một ít cho Tiểu Dung Tử.
Nghe vậy, tay Tiểu Dung Tử đang cầm đũa khựng lại.
Vân Tự vội vàng rời đi, không nhìn thấy thần sắc trong mắt Tiểu Dung Tử thay đổi, cuối cùng lắng xuống một chút âm lãnh.
Một người như hắn, từ nhỏ đã lăn lộn trong vũng bùn, đi ăn xin không phải chuyện dễ dàng gì, xin được tiền còn phải nộp lên, nếu không thì ngay cả cái miếu đổ nát cũng không có chỗ dung thân. Hắn có thể chịu đựng được đến bây giờ, tự nhiên sẽ không phải kẻ ngốc nghếch, hắn chưa từng gặp được người tốt với mình, giờ gặp được rồi, thì không muốn buông tay.
Ai dám cản đường tỷ tỷ, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!
Tiểu Dung Tử cúi đầu, rõ ràng đã no rồi nhưng vẫn gắp cơm trong bát bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc nhai nuốt. Hắn sẽ không lãng phí một chút lương thực nào, cũng sẽ không lãng phí bất kỳ cơ hội nào.
Khi Vân Tự trở lại tiền điện, Tụng Nhung vừa vặn từ trong điện đi ra, sắc mặt nàng ta không được tốt lắm, liếc nhìn Vân Tự, lòng đầy bất mãn nhưng không dám phát tiết ra.
Vân Tự không để ý đến nàng ta, nàng và Tụng Nhung đều là người hầu hạ trong điện, không ai hơn ai. Hiện giờ chủ tử cần nàng, uy tín của nàng trong điện cũng cao hơn Tụng Nhung, Tụng Nhung muốn ra oai với nàng còn chưa đủ tư cách.
Bất quá, Vân Tự cũng có chút tò mò chuyện gì đã xảy ra, nàng đã theo ý Tụng Nhung rời đi rồi, sao Tụng Nhung vẫn tỏ vẻ không vui?
Vân Tự không hiểu, nhưng khi Hứa công công ngự tiền đi ra, cũng nhìn về phía nàng, thì đáy lòng nàng lộp bộp một tiếng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Thuận Phúc vốn đang buồn bực tại sao Hoàng Thượng lại hứng thú với một cung nữ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt Vân Tự, nỗi buồn bực này lập tức tan biến. Tự cho là mình đã đoán được tâm tư của Hoàng Thượng, Hứa Thuận Phúc rất khách khí với Vân Tự, gật đầu với nàng.
Vân Tự do dự gật đầu đáp lại.
Hôm nay là Tụng Nhung trực đêm, Vân Tự đợi sau nửa canh giờ, nghe thấy tiếng gọi nước bên trong, mới cùng Thu Linh trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng và Thu Linh không ở cùng phòng, hiện giờ điện Hòa Nghi còn nhiều phòng trống, nàng và Tụng Nhung đều có phòng riêng, Thu Linh ở cùng một cung nữ khác. Trên đường về, Thu Linh cứ nhìn trộm Vân Tự, có chuyện muốn nói rồi lại thôi.
Vân Tự tính tình tốt, liền hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Thu Linh bị phát hiện nhìn trộm, cười khan một tiếng, nàng ấy và Vân Tự đều được điều đến từ điện Trung Tỉnh, quan hệ với Vân Tự đương nhiên thân thiết hơn Tụng Nhung một chút, nàng ấy nhỏ giọng nói:
“Tỷ tỷ vừa rồi không có ở đây, Hoàng Thượng ở trong điện còn nhắc đến tỷ tỷ đấy.”
Nàng ấy kể lại chuyện xảy ra trong điện cho Vân Tự nghe, rồi bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Tỷ tỷ không nhìn thấy sắc mặt của Tụng Nhung lúc đó đâu, thay đổi ngay lập tức, thật là xấu tính. Nếu không phải đi theo chủ tử tiến cung, thì với cái tính đó, nàng ta cũng xứng đáng hầu hạ trong điện này sao!”
Theo nàng ấy thấy, Tụng Nhung không có chút quy củ nào, có khi còn dám xen vào khi chủ tử nói chuyện. Đây là ở điện Hòa Nghi, chủ tử niệm chút tình nghĩa chủ tớ, mới không có chuyện gì xảy ra. Chờ ngày sau rời khỏi điện Hòa Nghi, với cái tính cách đó, ắt sẽ gặp phải tai họa.
Như thế cũng thôi, tâm nhãn nhỏ nhen, chỉ sợ người khác hơn mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt Thu Linh hiện lên một tia khó chịu. Vừa rồi Vân Tự rời khỏi điện, đổi thành nàng ấy vào hầu hạ, nhưng Tụng Nhung lại đề phòng nàng ấy khắp nơi, ngay cả đến gần chủ tử cũng không cho.
Thật là bệnh hoạn!
Vân Tự nhẹ nhàng rũ mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt chân thành trấn an: “Thôi, dù sao nàng ta cũng là người cùng tiến cung với chủ tử, tình nghĩa khác biệt, nếu muội không vui thì ít nói chuyện với nàng ta là được.”
Thu Linh còn muốn nói gì nữa, Vân Tự liền ngắt lời nàng ấy: "Muội cũng biết nàng ta thân cận với chủ tử, sau này đừng nói những lời này nữa.”
Thu Linh kéo kéo khăn, bĩu môi nói: "Muội cũng chỉ nói với tỷ tỷ thôi, sẽ không nói lung tung đâu.”
Vân Tự cười mà không nói, không tiếp lời này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-cung-nu-muu-cau-thuong-vi/chuong-7.html.]
Nàng và Thu Linh không có bao nhiêu tình nghĩa, cũng sẽ không kết bè kết phái với Thu Linh. Nàng ngoài mặt trấn an Thu Linh, kỳ thực trong lòng Thu Linh chỉ càng thêm cảm thấy Tụng Nhung khó ở chung, nàng ấy chỉ muốn chọc tức Tụng Nhung thôi.
Tụng Nhung cứ luôn quấy rầy khiến người ta phiền lòng, nàng ấy dù sao cũng phải đáp lễ đôi chút.
Vân Tự vốn không phải người hiền lành, chỉ là sinh ra với dung mạo này, nếu tính tình lại quá mạnh mẽ, e là sẽ bị người ta chán ghét.
Một đêm trôi qua, nhớ rõ sáng mai phải đến tiền điện hầu hạ, nên trước khi ngủ Vân Tự cũng không dám lãng phí thời gian suy nghĩ lung tung. Nàng tự biết thân phận thấp kém, Hoàng Thượng sẽ không nhớ đến nàng, dù lòng còn sợ hãi, cũng không tự mình đa tình mà nghĩ quá nhiều.
Sáng hôm sau, chưa đến giờ Mạo, Vân Tự đã thức dậy, vội vàng chạy đến tiền điện. Thấy Tụng Nhung vẻ mặt buồn ngủ, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta hầu hạ ở đây, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Tụng Nhung lập tức lắc đầu, nhìn Vân Tự với vẻ đề phòng, cứng nhắc nói: "Không cần."
Nàng ta đã trực đêm, cuối cùng lại để Vân Tự được thể hiện trước mặt chủ tử và Hoàng thượng sao? Nàng ta mới không ngốc như vậy!
Vân Tự khẽ mím môi, có chút khó nói nên lời. Nếu không phải Hứa công công đang đứng đối diện nhìn, nàng căn bản lười để ý đến nàng ta. Cùng là người hầu hạ trong một điện, cho dù trong lòng bất mãn thì ngoài mặt cũng phải che giấu, giả vờ hòa thuận vui vẻ, đặc biệt là trước mặt ngự tiền.
Kìm nén cảm xúc, Vân Tự mỉm cười ôn hòa, không nói thêm gì nữa, đứng vào vị trí của mình chờ đợi động tĩnh bên trong điện.
Hứa Thuận Phúc nhướng mày, cả đêm qua đủ để hắn tra được rất nhiều tin tức. Theo hắn được biết, khi Vân Tự được phân đến điện Hòa Nghi là với thân phận quản sự, Lư tài nhân cũng không có dị nghị gì về sự sắp xếp này, ngày thường thỉnh an cũng mang theo Vân Tự. Theo lý mà nói, Vân Tự ở điện Hòa Nghi chỉ dưới Lư tài nhân.
Nhưng nhìn hiện tại, hôm qua không được vào điện hầu hạ, giờ cũng không tranh chấp với Tụng Nhung, có phải quá mức an phận rồi không?
Hứa Thuận Phúc thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra ngoài, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Vân Tự thêm một cái.
Lâm triều cứ ba ngày thì nghỉ tắm gội một lần, hôm nay có lâm triều, Hoàng Thượng không thể ngủ lâu, nhìn thời gian cũng sắp sửa thức dậy, đây cũng là lý do Vân Tự dậy sớm như vậy, dù sao cũng không thể chủ tử đã tỉnh mà nô tài còn đang ngủ.
Chốc lát, trong điện truyền đến động tĩnh, Hứa Thuận Phúc chỉnh lại ống tay áo, cúi đầu đẩy cửa đi vào, Tụng Nhung và Vân Tự theo sát phía sau.
Trong điện yên tĩnh, gian ngoài chỉ le lói ánh sáng màu trắng mờ ảo, trời còn chưa sáng hẳn, trong điện cũng tối om. Vân Tự nhờ chút ánh sáng đó mà đốt lên ngọn đèn, vừa quay đầu lại thì thấy Hoàng Thượng đã ngồi dậy, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người nàng.
Nhận ra Hoàng Thượng đang nhìn mình, trong lòng Vân Tự giật mình.
Nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng mơ hồ hiểu rõ một điều, Hoàng Thượng đã đoán được tâm tư của nàng.
Chưa kịp để Vân Tự ảo não, trên giường truyền đến tiếng rên rỉ mềm mại của Lư tài nhân, mang theo chút khàn khàn khiến người ta đỏ mặt. Vân Tự càng cúi đầu thấp hơn, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy tình cảnh cũng không đến nỗi tệ.
Hoàng Thượng biết tâm tư của nàng thì đã sao?
Chỉ cần một ngày nàng chưa thay đổi ý định trong lòng, Hoàng Thượng rồi sẽ biết.
Suy nghĩ xoay chuyển, Vân Tự không chậm trễ, nhanh chóng tiến lên hầu hạ Lư tài nhân, lại bị Tụng Nhung ngăn cản. Vân Tự thật sự cảm thấy bất lực, nhưng không tranh chấp với Tụng Nhung, thức thời mà lui về một bước, chuẩn bị đi lấy xiêm y hôm nay Lư tài nhân muốn mặc.
Kết quả, nàng còn chưa kịp xoay người, phía sau đã có người đẩy nàng một cái, cả người nàng liền ngã vào trước mặt Hoàng thượng. Vân Tự có chút ngây người.
Nàng quay đầu nhìn lại, người đẩy nàng là Hứa Thuận Phúc, lại nhìn lên, trong điện chỉ có nàng và Tụng Nhung là cung nữ, còn lại đều là tiểu thái giám. Vân Tự thầm nghĩ, cung nữ ngự tiền đều đi đâu hết rồi? Người nàng bị đẩy đến trước mặt Hoàng Thượng, việc hầu hạ Hoàng Thượng mặc quần áo chỉ có thể rơi vào tay nàng.
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Vân Tự thật muốn hảo hảo cảm tạ Hứa công công một phen.
Hứa Thuận Phúc hành động không hề che giấu, Đàm Viên Sơ nhìn thấy rõ ràng, hắn không bất ngờ với sự lanh lợi của Hứa Thuận Phúc, so với đó, người nào đó hôm qua ánh mắt lộ rõ dã tâm thì có vẻ vụng về hơn nhiều.
Cơ hội đưa đến trước mắt mà còn không biết nắm bắt, cứ như vậy còn cả ngày suy nghĩ lung tung?
Đàm Viên Sơ hờ hững nhìn, ý nghĩ này vừa lướt qua, nữ tử đã ngồi xổm xuống. Nàng động tác rất lưu loát lại nhẹ nhàng, thay hắn đi tất, xỏ giày. Đàm Viên Sơ chỉ cảm thấy tay nàng vừa chạm vào, ngay sau đó, giày đã được mang xong.
Hắn vốn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội này làm gì đó, kết quả lại chẳng làm gì cả.
Hắn ngẩng đầu lên, nữ tử đã đứng một bên yên lặng chờ hắn đứng dậy. Đàm Viên Sơ gần như khựng lại một chút, rồi mới làm như không có chuyện gì mà đứng lên. Nữ tử cầm lấy xiêm y thay hắn mặc vào, nàng không cao nhưng cũng không thấp, đến ngang vai hắn. Từ góc độ của Đàm Viên Sơ, có thể thấy lông mi nàng run rẩy, dưới ánh nến, gương mặt mỹ nhân dường như càng thêm phần diễm lệ.
Đàm Viên Sơ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lúc này mới bừng tỉnh, nàng không còn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nàng vẫn luôn cúi đầu, không hề nhìn hắn lấy một cái, thật sự rất quy củ.
Đàm Viên Sơ cũng không rõ cảm xúc của mình là gì, nhưng hắn biết, bản thân đã chú ý đến cung nữ này hơi nhiều, hoàn toàn không giống dấu hiệu của sự mất hứng.
Một sợi tóc đen bỗng nhiên rơi xuống, rũ trên má nàng. Nàng có chút bất ngờ, muốn đưa tay vén tóc ra sau, nhưng hai tay đều đang bận, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, không để chủ tử nhìn thấy sự thất lễ của mình. Đàm Viên Sơ nhướng mắt, không nói gì.
Vân Tự nhanh chóng muốn sửa sang lại tóc, bỗng nhiên, một bàn tay đưa tới vén lọn tóc đen ra sau tai nàng, không thể tránh khỏi, ngón tay khẽ chạm vào vành tai nàng. Vân Tự cả người cứng đờ, ống tay áo màu vàng sáng nhanh chóng thu về.
Thân hình hắn che khuất tầm mắt của Lư tài nhân, Vân Tự không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng nàng vẫn không khống chế được mà mí mắt run rẩy, xung quanh dường như đều an tĩnh, tim đập nhanh hơn một chút, như muốn đinh tai nhức óc, Vân Tự hoảng loạn cúi đầu, nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Hoàng Thượng đây là muốn làm gì?