Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên kim trở về - Chương 50: Còn không mau lấy điện thoại ra thêm WeChat? (1)

Cập nhật lúc: 2024-11-25 10:01:08
Lượt xem: 4

 

Dù là học sinh hay người đi làm, buổi chiều thứ sáu luôn tràn đầy không khí vui vẻ và nhẹ nhõm.

 

Bởi vì cuối tuần sắp đến, ai cũng có thể nghỉ ngơi.

 

Sau sự kiện liên quan đến buổi giảng hôm qua, lớp Đặc Biệt dường như tự nhận thức được sự bẽ mặt của mình, cuối cùng cũng thu lại thái độ kiêu căng, tự cho mình là hơn người.

 

Đi ngang qua lớp 36, họ cũng không dám hó hé hay chủ động khiêu khích, lặng lẽ cúi đầu đi.

 

Điều này khiến học sinh lớp 36 vô cùng đắc ý.

 

Ai bảo lúc đó cả lớp Đặc Biệt, ngoại trừ Trì Lẫm, không một ai đứng ra nói sự thật bảo vệ Giang Niệm. Họ đã đẩy Giang Niệm ra khỏi lớp và đó là điều họ xứng đáng nhận.

 

Nhờ đó mà lớp 36 nhặt được một báu vật về.

 

Sau giờ tan học, Giang Niệm đến cửa hàng thú cưng lớn nhất ở Giang Thành.

 

Cô chưa từng nuôi chó, nhưng đã tra cứu những thứ cần thiết khi nuôi chó.

 

Quan trọng nhất là ổ nằm, tấm lót vệ sinh, thức ăn cho chó và các loại đồ ăn vặt cho chó, cùng với một số vật dụng cần thiết khác.

 

Cứ thấy món nào hữu ích, Giang Niệm lại bỏ vào giỏ hàng.

 

Tư Bạc Dạ nói sẽ mời một huấn luyện viên chó chuyên nghiệp để huấn luyện Pi Pi, dạy nó từ nhỏ có thói quen đi vệ sinh đúng chỗ, không tranh giành thức ăn và các thói quen tốt khác.

 

Sau khi thanh toán, cửa hàng có dịch vụ đóng gói và giao hàng tận nơi, giúp Giang Niệm tiết kiệm được thời gian.

 

Cô định ra ngoài bắt taxi về nhà họ Kỷ, nhưng bỗng nhiên thấy có một đám đông tụ tập không xa, dường như đang xem chuyện gì đó và chỉ trỏ.

 

Giang Niệm vốn không thích tụ tập xem náo nhiệt.

 

Nó có thể thỏa mãn sự tò mò của người ta, nhưng cũng có thể khiến mình dính phải phiền phức không cần thiết.

 

Khi cô quay người định rời đi, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy ấm ức của Giang Nhiễm Nhiễm.

 

“Ông ơi, mẹ con vừa lái xe mà rõ ràng không đụng vào ông.”

 

“Ông sẽ không phải là thấy nhà con đi xe sang, rồi cố tình đứng sau xe để giả vờ bị đụng trúng đòi bồi thường chứ?”

 

Giang Niệm nhíu mày.

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường, quả nhiên là chiếc Ferrari màu đỏ mà hôm khai giảng Giang Thịnh và Trần Phú Lan đã dùng để đưa Giang Nhiễm Nhiễm đến trường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ljyc/chuong-50-con-khong-mau-lay-dien-thoai-ra-them-wechat-1.html.]

Nhìn qua đám đông, cô thấy một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, tóc đã hoa râm, mặc áo dài đơn giản, đang nằm dưới đất.

 

Lúc này, ông lão đang ôm đầu gối, vẻ mặt đầy đau đớn và rên rỉ.

 

Đám đông xung quanh chỉ đứng nhìn và bàn tán, không ai tiến lên giúp đỡ.

 

Giang Niệm đã gặp nhiều bệnh nhân.

 

Chỉ nhìn thoáng qua cô đã nhận ra rằng ông lão này tuyệt đối không phải đang giả vờ bị xe tông.

 

Khớp gối của ông lão có vẻ đã bị trật!

 

Điều này chắc chắn là do va chạm mạnh mới gây ra tổn thương nghiêm trọng như vậy.

 

“Phải nói rằng, bây giờ thật sự có đủ loại người, chắc là quá nghèo đến mức phát điên mới nghĩ ra cách này để đòi tiền.”

 

Trần Phú Lan mặc một bộ trang phục lấp lánh, trông như một quý bà quyền quý, đứng trước mặt ông lão với thái độ cao ngạo.

 

Bà ta cất giọng lạnh nhạt và khó chịu: “Tôi khuyên ông nên đứng dậy ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến đây. Ông đã lớn tuổi rồi, đừng để việc đòi tiền làm mất mặt con cháu.”

 

Những người xung quanh không nhìn thấy chuyện gì xảy ra lúc đầu.

 

Nhưng nhìn thấy chiếc Ferrari sang trọng đậu ở đó và cặp mẹ con ăn mặc sang trọng kia, còn ông lão nằm trên đất lại mặc quần áo giản dị, họ đã phần nào đoán ra sự tình.

 

Liên tưởng đến những tin tức về việc người già giả vờ bị xe tông để đòi tiền trong vài năm qua, mọi người đều tỏ ra khinh bỉ và lên tiếng ủng hộ.

 

“Trước giờ chỉ thấy trên bản tin, không ngờ giờ lại có thật ngoài đời.”

 

“Chắc là thấy mẹ con họ đi xe sang, nghĩ dễ bị bắt nạt nên mới nhắm đến.”

 

“Không phải người già xấu đi, mà là những kẻ xấu đã già đi.”

 

“Những người như thế này tuyệt đối không thể dung túng, nếu để họ thành công một lần, lần sau còn không biết họ sẽ nhắm vào ai nữa.”

 

Ông lão đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, không thể nói nên lời. Thế nhưng đám đông vẫn nghĩ rằng ông ta đang cảm thấy tội lỗi, càng nhìn ông với ánh mắt khinh thường.

 

“Bị vạch trần rồi mà vẫn không đứng dậy, còn ôm đầu gối mà giả vờ nữa?”

 

“—Ai nói rằng ông lão này đang giả vờ?”

 

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ giữa đám đông.

 

 

Loading...