Thiên kim trở về - Chương 48: Mẹ em đến rồi, qua chào hỏi đi (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-20 11:18:02
Lượt xem: 3
Sợ... sao?
Tim Giang Niệm chợt đập mạnh.
Có lẽ là như vậy.
Từ nhỏ, người đó đã dạy cô rằng, tình cảm của con người là điểm yếu, là nguồn gốc của mọi tổn thương.
Dù đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu, chỉ cần có tình cảm với một ai đó, đồng nghĩa với việc lộ ra điểm yếu của mình.
Kẻ thù có thể lợi dụng tình yêu của bạn để làm tổn thương bạn và người bạn yêu cũng có thể dùng tình yêu của bạn để làm bạn đau đớn.
Cùng lúc đó, nếu bạn không đủ mạnh mẽ, người bạn yêu cũng có thể bị tổn thương vì bạn.
Giống như chú thỏ con đó.
Lục Triệu Khôn từng nói rằng, nếu không nhìn thấy tình cảm của cô, ông ta đã không bắt cô g.i.ế.c c.h.ế.t chú thỏ đó. Nếu không phải vì cô yêu quý chú thỏ, cô sẽ không đau khổ khi g.i.ế.c nó. Nếu không phải vì tình cảm của cô, chú thỏ đã không phải chết.
Vì vậy, tình cảm là thứ chỉ toàn hại mà không có lợi.
Từ năm bảy tuổi, Giang Niệm đã không còn thích bất kỳ điều gì nữa.
Lục Triệu Khôn tìm người dạy cô mọi thứ, ngoại trừ dạy cô về cảm xúc và cách đối phó với chúng. Với ông, đó là những thứ không cần thiết.
Suốt mười năm qua, cô chưa bao giờ cảm nhận được thứ gọi là tình thân, tình bạn hay tình yêu.
Nhưng kể từ khi đến Giang Thành, dường như mọi thứ đã thay đổi.
Ông ngoại, các anh trai, anh Húc, Lâm Như Như, các bạn học lớp 36... và cả Tư Bạc Dạ.
Nhưng cô lại như một tờ giấy trắng trong lĩnh vực tình cảm. Đối mặt với những người này, đôi khi khả năng ứng xử và biểu đạt của cô còn kém hơn cả một đứa trẻ.
“Lạnh không?”
Tư Bạc Dạ cảm nhận được cơ thể cô đang khẽ run lên, anh hít sâu một hơi.
Anh đã quá hấp tấp. Trời lạnh như vậy mà lại kéo cô đứng dưới mưa.
Giọng anh khàn khàn: “Tôi sẽ đưa em về, về phòng thì nhớ tắm nước ấm và thay đồ ngay nhé.”
Tư Bạc Dạ nhặt chiếc ô dưới đất lên, một tay ôm cô vào lòng, ô gần như che kín cả đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ljyc/chuong-48-me-em-den-roi-qua-chao-hoi-di-1.html.]
“Con chó... vẫn còn ở chỗ anh chứ?”
Giang Niệm không động đậy.
Cô cúi mắt, đột nhiên cất tiếng.
“Gì cơ?” Tư Bạc Dạ thoáng không hiểu, sau đó nhận ra ý cô: “Còn, nó đang ở nhà đợi em.”
“Tôi đã nói với anh cả rằng tôi sẽ ngủ ở nhà bạn.” Giang Niệm mím môi: “Tôi muốn đến xem nó.”
“Được.”
Đôi mắt vốn ảm đạm của Tư Bạc Dạ bỗng sáng lên.
Những gì anh vừa nói, cô đã nghe vào và đang cố gắng thay đổi.
Hôm nay không có tài xế, Tư Bạc Dạ tự lái xe đến.
Anh mở cửa xe cho Giang Niệm, sau khi cô ngồi vào ghế, anh đưa cho cô một chiếc khăn và một chiếc áo sơ mi đen sạch sẽ, có lẽ là đồ dự phòng trên xe.
“Lau khô tóc, không thì em sẽ bị cảm đấy.”
“Áo ngủ của em đã ướt hết rồi, cởi ra và thay áo này đi.”
Giang Niệm cầm lấy chiếc khăn, nói khẽ: “... Không cần thay đồ đâu.”
Giọng Tư Bạc Dạ nghe như đang dỗ dành, khàn khàn và mềm mại: “Ngoan nào, áo ướt dính vào người, dù có bật điều hòa trên xe em vẫn sẽ lạnh. Tôi sẽ không nhìn trộm đâu.”
Đây là lần đầu tiên Giang Niệm thấy Tư Bạc Dạ nghiêm túc như vậy.
Thấy anh nhắm mắt lại, cô hít sâu một hơi, rồi từ từ cởi nút áo. Cô cởi chiếc váy ngủ ra và nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi vào.
Áo sơ mi của Tư Bạc Dạ, gần như có thể làm váy cho cô.
“Xong chưa?”
Tư Bạc Dạ mở mắt ra, nhìn thấy Giang Niệm ngoan ngoãn thay đồ.
Dưới ánh đèn xe, cô gái nhỏ đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, để lộ ra xương quai xanh mảnh mai.
Mái tóc đen ướt nhẹp và rối bù xõa xuống vai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông càng trắng nõn, đôi môi vẫn còn phớt hồng do nụ hôn mãnh liệt ban nãy.