Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 334
Cập nhật lúc: 2025-05-17 16:38:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng—Thích Tuyền chỉ cần phất tay một cái đã ổn định được tất cả!
Nữ thần thực sự!
Mấy người trẻ m.á.u nóng liền mở ứng dụng Tiêm Khiếu, điên cuồng ném địa lôi vào «Nhật Ký Hào Môn», nick name đặt toàn những cái tên bá đạo đến mức khiến người ta đỏ mặt:
‘Nữ Thần Bạch Thủy, Em Yêu Chị!’
‘Nữ Thần, Em Muốn Sinh Khỉ Con Cho Chị!’
‘Ơn Cứu Mạng Này, Nguyện Lấy Thân Báo Đáp!’
[Bắt Gặp Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Đại đại nói đi tỷ võ, chẳng lẽ là để đi cứu người thật à?]
[Còn Có Thể Phấn Đấu Trăm Năm Nữa: Aaaaaa tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!]
[Thức Khuya Rụng Tóc: Không thể tận mắt nhìn thấy nữ thần xuất thủ, tiếc thật sự!]
[Có Hiếu Muốn Chết: ???]
[Phi Thiên Lộc Mã: Aaaaa tôi không chịu nổi nữa, ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi!]
Trên khán đài, Thích Tuyền khẽ động ngón tay. Luồng linh khí bắt đầu chuyển động, ép luồng năng lượng tự bạo đang xoáy tròn lại thành một khối hình cầu bằng quả bóng rổ, lấp lánh đầy áp lực.
Cô nghiêng đầu, hỏi:
"Doãn tiên sinh, trong tông môn của các ông có nơi nào chịu được vụ nổ không?"
Doãn chưởng môn lúng túng, trán bắt đầu đổ mồ hôi:
"Không dám phiền Thích tiền bối ra tay, có thể để người khác đi ném được không?"
Thích Tuyền gật đầu.
Ngay lập tức, ông ta gọi đại đệ tử Liễu Khương lên.
Liễu Khương trông còn rất trẻ, dáng vẻ đoan chính, bước lên hành lễ rất lễ phép. Nhưng ánh mắt nhìn Thích Tuyền thì sáng rực như đang nhìn ngôi sao sáng nhất trên trời.
Đệ tử mình cực khổ đào tạo bao năm, bây giờ thành fan girl của người khác rồi, thật đau lòng mà!
"Sư phụ, có gì cần con làm?"
Doãn chưởng môn đưa tay chỉ vào quả cầu:
"Mang cái này đến sau núi."
"Vâng." Liễu Khương cẩn thận nâng quả cầu linh lực. Vừa xoay người, giọng Thích Tuyền vang lên:
"Chỉ có thể duy trì năm phút."
Liễu Khương quay đầu cười tự tin:
"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, vãn bối đã nhớ kỹ."
Nói rồi, anh ấy nhanh chóng dán một lá Bùa Tốc Hành lên ngực, thân hình mờ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người, lao thẳng về phía sau núi.
Năm phút sau.
"ẦM!"
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chấn động đến mức nhà ăn của tông môn, nơi vốn được dùng để tiếp đón khách quý, cũng rung lên bần bật mấy lượt.
...
Không ai nói gì. Nhưng ánh mắt ai nấy đều đổ về phía Thích Tuyền—lúc này, họ đã không chỉ là ngưỡng mộ.
Họ đang nhìn một huyền thoại sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/334.html.]
Dư âm từ vụ tự bạo của Lỗ Giáng vẫn còn đó—một sức ép vô hình bao trùm lên cả Quy Nguyên tông.
Phía sau núi vừa vang lên tiếng nổ lớn như sấm sét giáng xuống nhân gian, khiến cả nhà ăn nhất thời im phăng phắc. Nhà ăn vốn chia thành hai khu: trong và ngoài. Khu trong dành cho các vị đại lão, khu ngoài là nơi đệ tử bình thường dùng bữa. Mọi khi, ai nấy đều im lặng nghiêm túc, nhưng hôm nay thì khác. Khắp nơi là tiếng bàn tán xôn xao, mà phần lớn đến từ các đệ tử môn phái khác đến dự thịnh hội.
Khi tiếng nổ chấn động vọng lại, toàn bộ bữa ăn như bị bóp nghẹt. Không ai còn dám lên tiếng, sự im lặng rợn người lan khắp phòng như tấm màn trùm kín, chỉ còn nghe được tiếng nuốt nước bọt và muỗng đũa rơi chạm vào bát.
"Bốp bốp bốp!" Bất chợt, một tràng pháo tay vang lên như phá vỡ phong ấn.
Tiếng vỗ tay như khơi mào cho một phản ứng dây chuyền, khiến toàn bộ đệ tử cùng đứng dậy vỗ tay rào rào, từng đợt như sóng cuốn trào dâng. Âm thanh này truyền thẳng đến cả nhà ăn trong, khiến các vị đại lão chỉ còn biết im lặng nhìn nhau, thần sắc phức tạp.
Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, tôi thấy rõ ràng là bọn họ sợ chị.]
Thích Tuyền nhàn nhạt đáp lại: [Bình thường thôi, ai mà chẳng sợ chết.]
Cô không để tâm tới ánh mắt dòm ngó của người khác, vẫn thong thả dùng bữa. Đồ ăn của Quy Nguyên tông nêm nếm hơi nhạt, nhưng nguyên liệu tinh tế, vẫn xem như chấp nhận được. Trong khi đó, những người khác chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống nữa. Hình ảnh m.á.u thịt be bét của Lỗ Giáng khi tự bạo vẫn còn in hằn trong tâm trí họ—không ai quên được cảnh tượng đó. Nhưng bọn họ cũng hiểu, đây mới chỉ là mở đầu cho một hồi sóng gió khác.
Doãn chưởng môn cố gắng duy trì bầu không khí hòa hoãn, mỉm cười hỏi: "Không biết khẩu vị của Thích tiền bối thấy sao?"
Thích Tuyền gật đầu: "Tạm được."
"Vậy thì tốt." Ông ta quay sang Lý Quốc Diên: "Cục trưởng Lý cảm thấy thế nào?"
Lý Quốc Diên đáp nhẹ: "Rất ngon."
Linh Sinh ngồi cạnh Thích Tuyền, nhờ có pháp thuật che chắn, sự tồn tại của cậu gần như bị bỏ qua hoàn toàn. Các vị đại lão cũng không hỏi đến cậu.
Vạn chưởng môn cuối cùng không nhịn được, thở dài rồi lên tiếng: "Cục trưởng Lý, lần này ngài nhận lời mời tới đây, ngoài việc xử lý chuyện của Lỗ Giáng, còn điều gì khác muốn truyền đạt không?"
Tất cả đều biết rõ, với vị thế của Cục Điều tra, Lỗ Giáng vốn không đáng để các nhân vật trọng yếu như Lý Quốc Diên tự mình ra tay. Chắc chắn còn chuyện lớn hơn đang chờ được phơi bày.
Lý Quốc Diên không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: "Cục Điều tra chúng tôi nhận định, Hiệp hội Thiên sư hiện tại—chỉ còn danh mà không còn thực."
Không khí lập tức nổ tung.
Dư Lan Chi không giữ được bình tĩnh, hỏi thẳng: "Ý ngài là gì? Chẳng lẽ chính phủ muốn giải tán Hiệp hội Thiên sư sao?"
Hệ thống hừ lạnh: [Sớm nên giải tán rồi! Toàn bọn ăn không ngồi rồi.]
Lý Quốc Diên vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói lại khiến người nghe lạnh sống lưng: "Gần đây, trong nhiều vụ án mà Cục chúng tôi điều tra, có không ít trường hợp Thiên sư tham gia gây rối. Theo lý thuyết, các Thiên sư do Hiệp hội quản lý, miễn là không làm hại dân chúng, chính phủ vẫn có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng hiện tại, Hiệp hội đã không còn thực hiện được vai trò giám sát của mình. Sau khi đánh giá, chính phủ thấy rằng, có lẽ Hiệp hội Thiên sư không còn cần thiết tồn tại nữa."
Vạn chưởng môn phản bác ngay: "Vẫn còn rất nhiều Thiên sư tận tâm trừ tà diệt quỷ, chưa từng làm hại ai!"
Doãn chưởng môn tiếp lời: "Một khi giải tán Hiệp hội, đệ tử các môn phái như chúng tôi còn có nơi quay về, nhưng tán tu thì sao? Ai sẽ quản lý bọn họ?"
Lý Quốc Diên nhìn quanh, hỏi: "Mấy vị còn lại nghĩ sao?"
Nghiêm gia chủ cười nhạt: "Chuyện gì cũng có hai mặt."
Phó Cửu Trọng ngồi im, mặt không biểu cảm.
Chu gia chủ là người ít nói, không biết đáp thế nào nên chỉ gật gù đồng tình: "Tuy cần giám sát, nhưng chưa chắc phải giải tán hoàn toàn Hiệp hội. Dù sao thì nơi đó vẫn là mái nhà của nhiều tán tu."
"Ý kiến hay." Lý Quốc Diên mỉm cười: "Lời của Chu tiên sinh đã nói đúng trọng tâm. Nếu giám sát chặt chẽ, ngăn chặn hành vi sai trái, thì quả thực không cần giải tán Hiệp hội."
Chính phủ không thể manh động—nếu tiến quá nhanh, giới huyền môn sẽ phản ứng ngược. Việc trấn áp trước đây, chẳng qua chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh. Còn hôm nay, là để mở đầu cho một hướng đi mới, một sự chuyển mình lành mạnh hơn cho thế giới huyền môn.
Mộng Vân Thường
Doãn chưởng môn nhíu mày: "Vậy ý của cục trưởng Lý là?"
Lý Quốc Diên chậm rãi đáp: "Chính phủ rất thất vọng với khả năng giám sát của Hiệp hội hiện nay. Vì thế, đã ra quyết định—sẽ thành lập tổ giám sát ở các Hiệp hội Thiên sư địa phương, nhằm giám sát hoạt động nội bộ."
Bầu không khí trong nhà ăn đột nhiên trở nên nặng nề.
Tổ giám sát? Không khác gì đặt một thanh kiếm lơ lửng trên đầu Hiệp hội. Dưới danh nghĩa giám sát, chính phủ đã chính thức bước một chân vào quyền lực nội bộ của giới huyền môn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng mấy chốc, Hiệp hội Thiên sư sẽ không khác gì một chi nhánh của Cục Điều tra.