Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 301

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:21:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, Lý Quốc Diên cùng Địch Mông đến biệt thự.

Trước cổng, Địch Mông giơ tay ra ý bảo dừng lại, rồi quay sang hỏi: "Không phải chúng ta đến tìm Lỗ Giáng sao?"

Lý Quốc Diên vừa xuống xe vừa nói: "Cậu chưa đọc chương mới của «Nhật Ký Hào Môn» à?"

Địch Mông ngớ người: "Tôi bận xem thẩm vấn, chưa có thời gian mở app."

Tôn Dũng và tên thiên sư cao gầy đều là những kẻ nằm trong hệ thống tay chân của Đối Vận đại tiên, đã lôi kéo được rất nhiều người. Đặc biệt là Tôn Dũng, lợi dụng khu du lịch để mở rộng ảnh hưởng, kéo không ít du khách rơi vào bẫy.

Địch Mông vừa thẩm vấn vừa chỉ huy cấp dưới theo dõi từng đầu mối, làm gì còn thời gian đọc tiểu thuyết.

"Ơ nhưng mà… không lẽ..." Anh đột nhiên sực tỉnh, gương mặt bừng sáng, đầy bất ngờ và mừng rỡ, "Không phải là ngài đã mời cô ấy đến đây chứ?"

Lý Quốc Diên chỉ cười cười, không nói gì.

Mộng Vân Thường

Địch Mông: Hừ, chẳng ai chịu báo trước với mình cả!

Anh lập tức rút điện thoại ra, dùng màn hình như gương để chỉnh lại tóc tai. Mấy ngày nay tăng ca liên tục, sắc mặt anh trông không tốt lắm, quầng thâm rõ mồn một, tóc tai cũng rối tung chưa kịp vuốt, quần áo thì khỏi nói...

Hình tượng sụp đổ!

Cửa bật mở.

Tô Noãn Noãn ló đầu ra nhìn hai người đàn ông – một trung niên điềm tĩnh, một trẻ tuổi nhưng trông vừa lôi thôi vừa đẹp trai – rồi hỏi cảnh giác: "Mấy người là ai vậy?"

Lý Quốc Diên đáp với thái độ điềm đạm: "Chào cô, chúng tôi đến gặp Thích đại sư."

Tô Noãn Noãn à lên một tiếng: "Chị Tuyền Tuyền có nói hôm nay có khách, mời vào."

Hai người bước vào biệt thự.

Thích Tuyền vừa dùng bữa sáng xong, đang ngồi cạnh cửa sổ thưởng trà Linh Sinh vừa pha.

Linh khí trong trà nhẹ nhàng lan tỏa, mùi hương trong trẻo thấm sâu vào từng hơi thở.

Cô nghiêng đầu, qua lớp cửa kính có thể thấy hai bóng người đang bước vào sân. Khách đến rồi.

Địch Mông vừa hồi hộp vừa háo hức.

Lúc trước, khi vô tình đọc được «Nhật Ký Hào Môn», anh cứ tưởng đó chỉ là một tiểu thuyết tu tiên nhàm chán, nhưng càng đọc càng thấy trong đó có tư tưởng sâu sắc.

Tác giả – Bạch Thủy Chân Nhân – hoàn toàn khác với những thiên sư mà anh từng gặp.

Cô ấy có lý tưởng, có chính kiến, không chịu hòa mình vào cái hệ sinh thái mục nát của huyền môn.

Bề ngoài thì anh có vẻ bất cần, nhưng thực chất lại rất ghét cái đám danh lợi giả tạo trong giới tu hành.

Và rồi, bất ngờ là những chi tiết trong truyện lại trùng khớp với vụ án ở núi Nghiêu mà anh đang điều tra.

Bạch Thủy Chân Nhân từng nói trong truyện rằng mình sẽ "đi công tác", lại còn nhắc đến chuyện "ăn cắp cuộc đời". Từ đó, Địch Mông mới nhận ra – cô không phải một thiên sư cấp thấp như anh tưởng, mà là một cao nhân ẩn thế, vừa tài năng vừa có đạo đức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/301.html.]

Anh nắm chặt vạt áo, hít sâu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh khi bước vào phòng khách cùng Lý Quốc Diên.

Một giọng nói vang lên.

"Cục trưởng Lý."

Thanh âm nhẹ như gió thoảng, mang theo sự dịu dàng và trầm ổn, trong mềm mại có cứng rắn, trong ôn hòa lại ẩn giấu sự ngạo nghễ thản nhiên.

Một loại khí chất rất khó diễn tả – giống như sương sớm giữa rừng sâu, ánh sáng lặng lẽ phủ xuống cánh đồng sau cơn mưa.

Địch Mông ngẩng đầu nhìn.

Cô đứng bên cửa sổ, ánh nắng sáng sớm rọi nghiêng lên gương mặt tĩnh tại của cô.

Trang phục giản dị mà thanh lịch, khí chất như gột rửa hết mọi bụi bặm, đứng đó như một dòng suối trong giữa rừng rậm.

Anh hoàn toàn không cảm nhận được d.a.o động linh khí nào. Không phải vì cô yếu – mà là vì cô quá mạnh.

Đây mới chính là người đáng để ngưỡng mộ.

Một vị tiền bối chân chính.

Địch Mông sớm đã thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, đứng nghiêm túc phía sau Lý Quốc Diên.

Lý Quốc Diên quay đầu, liếc cậu một cái đầy ý cười, rồi giới thiệu: "Thích đại sư, đây là Địch Mông, điều tra viên cấp 5 của Cục Điều tra thành phố Long Kinh. Mới 23 tuổi thôi, nhưng là người có thiên phú."

Thích Tuyền nhìn về phía Địch Mông.

Nam sinh trẻ tuổi anh tuấn bất giác ngừng thở.

[ Cậu ấy trông căng thẳng quá. ] Hệ thống lẩm bẩm cảm thán. [ Rõ ràng đại sư đâu có tỏ ra nghiêm khắc gì đâu chứ. ]

Thích Tuyền khẽ cười: "Đúng là có thiên phú."

Địch Mông đỏ mặt. So với những tiền bối như cô, cậu đâu dám tự nhận là thiên tài.

Lý Quốc Diên bật cười, trêu chọc: "Ha ha ha, dĩ nhiên là không thể so được với ngài rồi."

Ông nhìn đồng hồ, hỏi: "Đại sư, chúng ta xuất phát luôn chứ?"

Thích Tuyền gật đầu: "Đi thôi."

Lần này tới nhà họ Lỗ có tổng cộng năm người. Thích Tuyền vẫn ngồi xe của Thẩm Huy, Linh Sinh đi cùng. Tô Noãn Noãn và những người khác thì bận học, buổi sáng phải đến trường nên không tham gia được.

Lỗ Giáng là người biết tận hưởng. Ông ta cố tình chọn một ngôi nhà có phong thủy tốt. Diện tích biệt thự rất lớn, nằm ở vị trí đắt đỏ nhất thành phố Long Kinh. Chỉ riêng chuyện sở hữu bất động sản thế này thôi đã cho thấy tài lực ông ta dồi dào cỡ nào.

Ông ta cũng chẳng hề tỏ ra e ngại. Dù ngày hôm qua đã nhận cảnh báo từ Cục Điều tra, hôm nay vẫn bình thản tu hành trong nhà. Không phải quá coi thường người khác sao?

Xe dừng lại, mọi người bước xuống. Thẩm Huy ở lại trông xe và quan sát xung quanh.

 

 

Loading...