Làm việc cho nhà nước, họ đại diện cho công lý và pháp luật, nên đương nhiên phải xử lý theo quy định, không thể vì cảm xúc cá nhân mà phá vỡ nguyên tắc.
Sáng hôm sau, quản gia Tô giúp Thích Tuyền thu xếp hành lý, tiễn cô và Linh Sinh ra xe.
Trước khi ra khỏi nhà, Thích Tuyền vẽ phù chú lên mặt Linh Sinh, che đi vẻ ngoài vốn quá nổi bật. Giờ nhìn anh chẳng khác gì một cậu thiếu niên thư sinh, hiền lành, dễ lẫn vào đám đông. Ngoài ra, cô còn cẩn thận đeo thêm bùa ẩn khí để ngăn người khác phát hiện thể chất linh thể đặc biệt của anh.
Tài xế là Thẩm Huy — người được Cục Điều tra cử đi đưa Thích Tuyền tới thành phố Long Kinh. Khi nhiệm vụ được phân công, Đường Miên liếc nhìn cậu bằng ánh mắt ganh tỵ đến mức suýt hóa thành d.a.o nhọn.
"Tôi sẽ luyện kỹ năng lái xe chăm chỉ. Nhất định sẽ lái giỏi hơn cậu." Cô ấy nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
Thẩm Huy: "..."
Từ Long Giang đến Long Kinh mất khoảng sáu tiếng đồng hồ. Thích Tuyền vừa lên xe là nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện, không nói một lời cho đến khi xe dừng lại.
Trước mặt là một căn biệt thự giữa khung cảnh xanh mướt, xa hẳn khu dân cư ồn ào. Không khí trong lành, phong cảnh yên tĩnh, rất phù hợp để nghỉ ngơi.
Thẩm Huy nhỏ giọng: "Đại sư, cục trưởng Lý nói để ngài nghỉ ngơi một ngày trước, ngày mai anh ấy sẽ đích thân tới bàn chuyện triệu tập Lỗ Giáng."
Thích Tuyền gật đầu. Vừa bước tới trước cổng thì cánh cửa bật mở từ bên trong.
"Chị Tuyền Tuyền!" Một cô gái trẻ xinh xắn chạy ra, giọng nói rộn ràng: "Lâu rồi không gặp, em nhớ chị quá trời luôn đó!"
Tô Noãn Noãn mặc áo khoác đơn giản, quần jeans năng động, tóc buộc cao, cả người toát lên sức sống thanh xuân.
Sau lưng cô là Trần Phi Lộc và Ninh Chí.
Thích Tuyền hơi sững người. "...?"
Thẩm Huy nhanh nhảu giải thích: "Đây là nhà riêng mà quản gia Tô mua cho Tô tiểu thư để cô ấy tiện đi học ở Long Kinh. Biết ngài sắp tới, cô ấy đã chủ động đề nghị đón ngài tới ở cùng."
Tô Noãn Noãn cười tươi rói: "Đi công tác cũng phải thoải mái mới làm việc hiệu quả được. Em dọn phòng cho chị rồi, chị xem có ổn không nha?"
Mộng Vân Thường
Ninh Chí đứng phía sau chỉ biết thở dài.
Theo lý, là dân bản địa thì cậu phải là người chủ động mời đại sư nghỉ lại. Nhưng đầu óc cậu chậm nhạy, cứ nghĩ Cục sẽ lo chỗ ở cho Thích Tuyền nên không chuẩn bị gì cả.
Thực ra, đúng là Cục Điều tra có bố trí phòng nghỉ. Nhưng kinh phí có hạn, không thể nào chuẩn bị biệt thự đẹp thế này được. Thế nên khi Tô Noãn Noãn đề xuất, ai cũng nhất trí luôn.
Thích Tuyền nhìn quanh rồi cười nói: "Cảm ơn Noãn Noãn, em vất vả rồi."
"Không có gì đâu ạ!" Tô Noãn Noãn dẫn đường lên tầng hai, mở cửa một căn phòng: "Em hỏi anh trai chị xem chị thích gì, nên sắp xếp giống hệt phòng chị ở biệt thự Lâm Hồ. Chị xem còn thiếu gì không?"
Căn phòng rộng rãi, trang trí đúng gu của Thích Tuyền. Cô vừa gật đầu hài lòng thì hệ thống vang lên một cách hào hứng:
[Ồ! Có máy tính kìa!]
Thích Tuyền: "...?"
[Hahaha, đại lão, lần này cô hết cớ trốn rồi nhé!]
Thấy Thích Tuyền không phản ứng, Tô Noãn Noãn lo lắng: "Chị Tuyền Tuyền? Có chuyện gì không?"
"Không sao." Thích Tuyền thản nhiên: "Tốt lắm."
Tô Noãn Noãn vừa xoay người thì trông thấy một chàng trai trẻ đứng ở hành lang — là Linh Sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/298.html.]
Cô sững lại.
Gương mặt kia rõ ràng thanh tú, sao lúc nãy cô không hề để ý? Cứ như thể anh chẳng có tí cảm giác tồn tại nào vậy.
"Chị Tuyền Tuyền, anh ấy là trợ lý của chị à?" Tô Noãn Noãn tò mò hỏi: "Vậy anh ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng bên cạnh là được rồi." Thích Tuyền đáp.
"Nhưng mà..." Tô Noãn Noãn do dự: "Em cũng muốn ngủ gần chị..."
"Em không ở lại trường à?"
"Hiếm khi chị tới mà, tất nhiên em muốn ở chung với chị rồi!" Tô Noãn Noãn nũng nịu. "Em không quen ai ở thủ đô hết, chỉ muốn ở cạnh chị thôi!"
Thích Tuyền không nghĩ nhiều, cô vốn cũng chẳng để tâm Linh Sinh ngủ ở đâu.
Thích Tuyền gật đầu: "Được."
Tô Noãn Noãn mỉm cười rồi nhanh chóng sắp xếp một căn phòng ở khu vực xa hơn trong biệt thự cho Linh Sinh.
Linh Sinh chỉ lặng lẽ gật đầu, không phản bác gì, ngoan ngoãn nghe lời Thích Tuyền.
Ở tầng dưới, Trần Phi Lộc và Thẩm Huy đang tranh nhau chuyện xách vali.
"Tôi là trợ lý của đại sư, để tôi mang lên!" – Trần Phi Lộc chủ động giành lấy.
Thẩm Huy mỉm cười, đáp lại rất lịch sự: "Chủ nhiệm phân công tôi theo sát lần công tác này, phải chăm sóc tiền bối thật chu đáo. Để tôi mang."
"Tôi mang!"
"Không cần, để tôi là được."
"Tôi là trợ lý riêng của cô ấy, đây là nhiệm vụ của tôi."
"Tôi được lãnh đạo chỉ định."
Trần Phi Lộc nghẹn họng: "..."
Cuối cùng chuyện cậu lo lắng cũng đến – chỉ vì không thể ở bên đại sư mọi lúc, đã có người bắt đầu nhòm ngó vị trí của cậu!
Tên Thẩm Huy này, rõ là quá đáng!
Ngay khi cả hai vẫn còn giằng co, một bàn tay bất ngờ vươn tới, nhẹ nhàng nhấc chiếc vali lên.
Là Ninh Chí.
Cậu liếc nhìn hai người, rồi nói thẳng: "Tiền bối không thích lãng phí thời gian."
Không đợi ai đáp, cậu đã thản nhiên xách vali đi thẳng lên lầu.
Hai người còn lại đứng đơ ra: bị qua mặt một cách trắng trợn!