Thích Tuyền nhướng mày: "Lỗ Giáng rất có khả năng là kẻ cướp công đức của anh, không muốn đi à?"
Sắc mặt Kỷ Thánh Triết lập tức nghiêm lại: "Đi chứ!"
Cày phim có gì quan trọng bằng chuyện báo thù.
Thích Tuyền bắt đầu phân công: "Tô Dung và Tiết Hồng ở lại trông nhà. Linh Sinh theo tôi đến Long Kinh."
"Cô muốn đưa Linh Sinh đi thật à?" Tô Dung ngạc nhiên.
Sống chung lâu ngày, anh ta cũng nhận ra Linh Sinh có thể chất đặc biệt. Trước giờ đại sư chưa từng để Linh Sinh ra ngoài, lần này lại muốn đưa theo?
Thích Tuyền không giấu: "Người thân của Linh Sinh ở Long Kinh."
Tiết Hồng nghiêm túc hỏi: "Có khi nào chuyện Linh Sinh bị bắt cóc không phải là ngẫu nhiên không, đại sư?"
Thích Tuyền mỉm cười: "Tôi hiểu ý cô. Trước khi điều tra rõ ràng, tôi sẽ không để Linh Sinh gặp bất cứ nguy hiểm nào."
Những người và hồn ma trong biệt thự Lâm Hồ, từ lúc nào đã trở thành gia đình—thân thiết, lo lắng cho nhau.
Thích Tuyền cảm thấy thật ấm lòng.
"Kho vẫn còn nhiều bùa. Nếu trận pháp biệt thự gặp vấn đề, những ngọc bài đó đủ chống đỡ một thời gian."
Tô Dung cười: "Cảm ơn Linh Sinh ngày nào cũng miệt mài điêu khắc."
Nhờ vậy mà họ yên tâm ở nhà.
Thích Tuyền xua tay: "Được rồi, tan họp."
Tại một căn nhà ở Long Kinh, người đàn ông có gương mặt điển trai ngồi trên ghế, một bên mặt khuất trong bóng tối. Dưới ánh đèn mờ, quản sự đang báo cáo tình hình.
"Ý ông là Nghiêm Hòe cũng có mặt ở đó?" Giọng anh ta khàn đục.
"Đúng vậy," quản sự nói khẽ, "Nghiêm thiếu gia và người của Cục Điều tra đã áp giải những người kia lên xe, giờ chắc đã về tới Cục Điều tra thành phố Long Kinh rồi."
Người đàn ông bật cười lạnh: "Cậu ta mà cũng đi chung với Cục Điều tra? Ra cái thể thống gì chứ."
Quản sự im bặt, không dám chen vào.
"Đám vô dụng kia không moi được gì đâu, khỏi cần động tới."
"Lỗ Thân vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn của Cục Điều tra đặc biệt thành phố Long Giang," quản sự nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/296.html.]
Người đàn ông cười khinh bỉ: "Ông tưởng đám điều tra viên cấp thấp đó dám đụng vào một thiên sư cấp 7 à? Đúng là buồn cười."
Quản sự cũng gật đầu phụ họa: "Vâng, đúng vậy."
"Nghe nói bên chính phủ đã mời một cao thủ tới hỗ trợ," giọng anh ta lạnh dần.
Quản sự cẩn thận đáp: "Chỉ là cấp 6 bậc 3 thôi. Lỗ trưởng lão là cấp 7 bậc 2, không phải đối thủ."
Người đàn ông khẽ “ừm” một tiếng, nửa cười nửa không.
Lúc mười giờ tối, tài khoản «Nhật Ký Hào Môn» cập nhật bài viết mới:
[Tội nghiệp con quỷ c.h.ế.t sớm.
Hồi anh ấy qua đời, TV vẫn chưa phổ biến. Nên sau khi thoát khỏi nhà giam, anh trở thành fan cuồng phim ảnh. Đi đâu cũng phải tìm được TV để xem.
Trước đêm đi xa, anh cày phim trắng đêm, tới sáng vẫn không buồn ăn sáng. Sở thích vậy lại tiết kiệm được kha khá đồ ăn.
Mộng Vân Thường
Tôi chọn một khu du lịch nổi tiếng nhờ lời giới thiệu của bạn. Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, không có khí thải hay nước thải ô nhiễm. Trời cao trong xanh, nước suối trong vắt, không khí tuyệt vời.
Chúng tôi tổ chức dã ngoại trên thảm cỏ rộng. Từ xa nhìn lại, núi cao sâu thẳm, trời đất bao la, lòng người khoan khoái.
Đúng lúc đang tận hưởng không khí trong lành, thì trong rừng vang lên tiếng kêu cứu.
Tôi lập tức kéo theo con quỷ đáng thương kia chạy vào rừng.
Chúng tôi thấy một người đàn ông bị thương, nằm trên đất. Hóa ra trong lúc thám hiểm, ông ta trượt chân ngã xuống sườn núi, bị cành cây sắc nhọn cứa vào, m.á.u chảy nhiều. Điện thoại thì hỏng, không phát tín hiệu được, chỉ còn cách kêu cứu.
May mà tai tôi khá thính nên nghe được.
Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. Gọi xong mới có thời gian nhìn rõ mặt ông ta.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng là người có tướng mạo phú quý, vậy mà ông ấy lại rơi vào hoàn cảnh sa sút thảm hại như thế.
Từ mái tóc rối bù đến bộ quần áo đơn sơ, ông ấy hoàn toàn không giống một người từng giàu có. Thế mà ông lại là người chủ động bắt chuyện, chưa để tôi kịp hỏi gì đã bắt đầu than thở.
Ông nói mình từng làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả. Nhưng không hiểu vì lý do gì, vận rủi ập đến không ngừng, công việc tụt dốc không phanh, công ty cũng trên bờ vực phá sản.
Tôi lặng lẽ quan sát. Với tướng mạo như ông, rõ ràng có số làm ăn, không đáng lâm vào bước đường cùng. Cảm giác kỳ lạ ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi.
Sau khi đưa ông ấy đến bệnh viện xong, tôi quay lại biệt thự cùng một con quỷ nhỏ đáng thương.
Biệt thự vẫn yên tĩnh như mọi khi, chẳng có gì thay đổi. Nhưng lần này, tôi lại bị một pho tượng đặt trong đại sảnh thu hút.