"Giờ điều tra kiểu gì? Tóm được ông ta rồi ép cung à?" Nghiêm Canh thở dài.
Nghiêm Hòe vừa định trả lời thì ánh mắt anh bỗng nhiên khựng lại.
"Anh Hòe, sao thế?" Nghiêm Canh nhìn theo tầm mắt anh, rồi cũng giật nảy mình: "Cái quái gì vậy!"
Tượng Đổi Vận đại tiên vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng hai mắt nó lại đang rỉ ra dòng nước đỏ như máu, cảnh tượng ghê rợn đến rợn người.
Không chỉ có một. Tất cả các bức tượng trong khu du lịch đều đang chảy m.á.u mắt.
Du khách hoảng sợ hét ầm lên, kéo nhau bỏ chạy, hotline chăm sóc khách hàng thì cháy máy vì bị gọi quá tải.
Quản lý khu du lịch vội vàng lao tới. Vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông ta tái mặt, hoảng loạn quát to:
"Mau kiểm tra đi! Có ai bày trò phá hoại phải không?"
Một nhân viên run rẩy:
"Quản lý... Tất cả các bức tượng đều xảy ra chuyện cùng lúc. Làm gì có ai có năng lực đó chứ? Chẳng lẽ... là thật sao?"
Quản lý nghẹn họng, mồ hôi túa ra:
"...Không thể nào!"
Ông ta tức tối tát nhân viên một cái:
"Bảo kiểm tra thì kiểm tra đi! Lỡ đâu có ai đó bôi hóa chất gì đó, gây ảo giác, sao cứ phải mê tín thế hả!"
Nhân viên ấm ức không dám nói gì. Khắp nơi đều có camera, ai mà vào được để làm trò này? Còn có thể đồng loạt gây hiệu ứng ở tất cả các bức tượng?
Quản lý thầm rủa trong bụng, cố lấy can đảm bước đến gần một bức tượng, dùng khăn ăn lau vệt máu. Không sạch. Lấy khăn ướt lau cũng không sạch.
Tượng vẫn mỉm cười, nước mắt m.á.u vẫn tuôn ra.
“Má ơi...” Nhìn càng kỹ càng thấy rợn hơn.
Nhân viên vứt khăn, mặt tái xanh:
"Quản lý, lau không ra!"
Khách tham quan thì chẳng đợi ai xử lý. Họ bắt đầu tức giận gào lên:
"Khu du lịch mấy người bị ma ám đúng không đấy?"
"Không phải bảo có Đổi Vận đại tiên hả? Mà sao lại chảy máu? Ở đây không xui xẻo mới lạ!"
"Trả tiền! Hoàn tiền! Mau hoàn tiền!"
"Tôi không dám ở lại một giây nào nữa, trả lại tiền phòng ngay!"
"Bịp bợm! Ông chủ lừa đảo! Tôi đòi bồi thường tổn thất tinh thần!"
Quản lý sắp phát điên, một mình ông ta mà phải đối phó với từng đó miệng hét, còn phải cử người báo cáo tình hình lên cấp trên.
Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Canh lẩn vào đám đông, thấp giọng hỏi:
"Anh Hòe, chuyện quái gì vậy trời?"
Nghiêm Hòe đáp:
"Thủ thuật che mắt thôi."
Người thi pháp có tu vi cấp 5. Nghiêm Canh chỉ mới cấp 4, không nhìn thấu là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/288.html.]
"Thủ thuật che mắt?" Nghiêm Canh trố mắt:
"Là thiên sư nào? Ghê gớm quá!"
Nghiêm Hòe nhắm mắt cảm nhận, vài giây sau mở mắt, xoay đầu lại nhìn qua đám người.
Anh cao ráo nổi bật, dễ dàng lướt qua đám đông rồi chạm ánh mắt với một thanh niên trẻ đang đứng ở rìa ngoài cùng – Địch Mông.
Địch Mông đang thảnh thơi xem trò vui, nhưng khi cảm nhận được luồng khí huyền môn, anh lập tức quay sang, bỗng c.h.ế.t sững:
Là Nghiêm Hòe?!
Tại sao tên đó lại ở đây?
Nghiêm Hòe bước qua đám đông, dừng lại trước mặt anh, nói dứt khoát:
"Là anh làm."
Địch Mông trừng mắt khinh thường:
"Liên quan gì đến anh?"
Anh ta vừa nghĩ đến Đại hội Huyền môn là tức n.g.ự.c khó thở, giờ lại gặp người mình ghét nhất, tất nhiên chẳng có chút thiện cảm.
Nghiêm Canh chen vào:
"Bọn tôi đang điều tra bức tượng, đương nhiên là liên quan!"
"Điều tra?" Địch Mông cười khẩy:
"Nhà họ Nghiêm mấy người cái gì cũng xía vào được ha? Chuyện này không dính dáng gì đến các người."
"Cái gì mà nhà họ Nghiêm!" Nghiêm Canh nổi nóng:
"Bọn tôi cũng là thiên sư của Hiệp hội Thiên sư, thấy tà khí, thấy ma đạo thì phải điều tra!"
"Hiệp hội chó má gì chứ?" Địch Mông chẳng thèm giữ mặt mũi cho ai:
Mộng Vân Thường
"Nghiêm Ngọ nhà mấy người phạm đủ thứ tội, sao Hiệp hội không xử lý? Còn dám gọi điện đến Cục Điều tra mượn đại quỷ cấp 6 dọa người! Giờ lại vác mặt đến đây đóng vai người tốt, không thấy nhục à?"
Nghiêm Canh nghẹn lời. Không phản bác nổi. Nghiêm Ngọ quả thật phạm rất nhiều tội. Còn chuyện mượn đại quỷ, anh cũng không rõ.
Nghiêm Hòe lạnh nhạt nói:
"Nghiêm Ngọ không phải người nhà tôi. Chuyện gọi điện, tôi sẽ xác minh lại."
"Ai thèm nghe!" Địch Mông phá lên cười:
"Thiên sư nhà các người làm ác bao nhiêu năm, chẳng ai xử lý, còn bày đặt đứng đây giả thanh giả nghĩa, ngứa mắt thật sự."
Nghiêm Canh không nhịn được:
"Đâu phải bọn tôi làm! Sao anh lại trút giận lên đầu tụi tôi? Tôi với anh Hòe đang nghiêm túc điều tra, anh có ghét cũng đừng đánh đồng hết chứ!"
"Vậy nói tôi nghe." Địch Mông cười lạnh:
"Nhà họ Nghiêm là gia tộc lớn nhất Long Kinh, Nghiêm Ngọ dính vào vụ buôn bán âm hôn khét tiếng như vậy, mấy người không biết thật à? Một là các người che giấu, hai là vô dụng. Chọn đi."
Nghiêm Canh suýt khóc.
Anh ta luôn đi theo Nghiêm Hòe, chưa từng làm điều gì sai trái, nay lại bị gán cho tội danh từ trên trời rơi xuống, nhất thời cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi.
"Anh Hòe..." Anh ta gọi nhỏ, giọng pha lẫn khó xử.