Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 287

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:18:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Xảo lập tức mặt tái mét, suýt thì ngất xỉu.

"Bán đa cấp bất hợp pháp? Sao có thể? Con bé đâu có thiếu tiền mà phải làm mấy chuyện đó!"

Nhưng sự thật không đơn giản như vậy. Tội danh buôn bán đa cấp chỉ là bề nổi. Những thứ mà Hạ Dương và Thích Ánh Tuyết nhúng tay vào – tà thuật, pháp môn ám hại người khác – chẳng thể nào dùng lý lẽ thông thường mà giải thích được.

Chuyện bắt đầu khi Hạ Dương lấy danh nghĩa “Đổi Vận đại tiên” để dụ dỗ Thích Ánh Tuyết nộp phí thành viên và mua tượng giá cao. Việc này hoàn toàn đủ cấu thành hành vi lừa đảo có tổ chức, và trên thực tế, anh ta đã thực hiện điều đó không chỉ một lần. Dưới tay anh ta đã có một mạng lưới “tuyến dưới” không hề nhỏ.

Khi bị Cục Điều tra thẩm vấn, Hạ Dương khai ra rất nhiều chi tiết về tổ chức đứng sau, nhưng bản thân anh ta chỉ là một đại lý cấp thấp – chưa đủ để gọi là “cá lớn”.

Còn Thích Ánh Tuyết, vì đây là lần đầu phạm tội, chưa kịp phát triển tuyến dưới nên xét theo luật, chưa đủ yếu tố để truy tố về tội buôn bán đa cấp. Tuy nhiên, chuyện cô ta sử dụng “Đổi Vận đại tiên” để ám hại Thích Tuyền thì đã có đầy đủ bằng chứng xác thực.

Việc chuyển khoản, tin nhắn gửi tên và ngày sinh đều hiện rõ rành rành trong điện thoại của cô ta. Tất cả đã được Đường Miên chuẩn bị thành chứng cứ, đưa tận tay Cố Xảo.

Cố Xảo nhìn xong, lặng người mất một lúc rồi bật khóc nức nở.

Bên cạnh, tay Thích Trường Vinh run lên. Ông không hiểu sâu về tà thuật, cũng không rõ tại sao gửi tên và ngày sinh vào tài khoản công của “Đổi Vận đại tiên” lại nghiêm trọng đến vậy, nhưng ông biết chính xác một điều – Thích Ánh Tuyết đã thật sự gửi tên và ngày sinh của Thích Tuyền đi.

Ông nghẹn giọng hỏi:

"Đồng chí cảnh sát, nếu gửi thông tin như vậy vào tài khoản công thì... sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Huy đáp gọn, giọng vẫn lạnh như thường:

Mộng Vân Thường

"Nhẹ thì gặp tai nạn, nặng có thể mất mạng."

Người đàn ông từng bị thương ở khu du lịch chính là ví dụ điển hình nhất.

Thích Trường Vinh siết chặt hai tay, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc:

"Không thể tin được..."

Trước đây, khi Thích Ánh Tuyết dùng tài khoản ẩn danh phỉ báng “Nhật Ký Hào Môn”, ông chỉ nghĩ đó là vì con bé ghen tức. Cùng lắm thì là vấn đề đạo đức, chứ ông chưa từng nghĩ con bé sẽ ra tay hại người thật sự. Chuyện đó cũng khiến ông xa cách dần với cô con gái nuôi này.

Vậy mà giờ đây, sự thật phơi bày khiến ông không khỏi rùng mình.

Con bé không cam tâm đến mức đó sao?

Hai mươi mấy năm qua, sống trong nhà họ Thích, chẳng khác gì công chúa, cái gì cũng có. Trong khi con gái ruột ông – Thích Tuyền – phải lớn lên ở trại trẻ mồ côi.

Thích Ánh Tuyết đã có được quá nhiều rồi, tại sao vẫn phải oán hận Thích Tuyền đến vậy?

Ông không thể hiểu nổi lòng dạ của cô ta rốt cuộc đã bị méo mó từ lúc nào.

Lúc này, Thích Lâm lên tiếng, giọng bình tĩnh:

"Vậy sau này cô ta sẽ thế nào?"

Thẩm Huy đáp:

"Còn phải chờ kết quả điều tra và phán quyết cuối cùng của tòa."

Thích Lâm gật đầu:

"Biết rồi. Cảm ơn đã thông báo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/287.html.]

Thẩm Huy và Đường Miên rời khỏi biệt thự nhà họ Thích, lên xe.

Đường Miên liếc kính chiếu hậu, giọng nhàn nhạt:

"Thích phu nhân khóc thảm thật. Nhưng lúc Thích tiền bối mới được đón về, bà ta có rơi lấy một giọt nước mắt nào không nhỉ?"

Thẩm Huy thản nhiên đáp:

"Dù sao cũng nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, có tình cảm cũng là chuyện thường."

"Ờ." Đường Miên rút que kẹo mút ra khỏi túi, cho vào miệng rồi cắn rôm rốp.

Thẩm Huy nhìn cô, không nói gì.

Trong khi mạng xã hội vẫn còn đang bàn tán xôn xao thì sáng hôm sau, Địch Mông đã một mình đến khu du lịch ở huyện Thường Thuận.

Tính cách anh ta có phần cà lơ phất phơ, vẻ ngoài lại không giống người nghiêm túc nên nhân viên tiếp đón cũng giữ khoảng cách, không mấy niềm nở. Cả hai cùng bước vào biệt thự.

Ngay ở huyền quan, một bức tượng đặt nổi bật trên mặt bàn.

Nhân viên tiếp tục liếc nhìn Địch Mông, đánh giá giá trị quần áo anh đang mặc. Sau khi xác định toàn là đồ không tên tuổi, chẳng có món nào là hàng hiệu đắt tiền, người đó cũng không buồn giới thiệu gì thêm.

Địch Mông cũng chẳng chủ động hỏi.

Đợi nhân viên rời đi, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp bức tượng từ nhiều góc, kèm mã QR rồi gửi cho Lý Quốc Diên.

[Cục trưởng Lý: Nhận được rồi, làm việc cẩn thận.]

Địch Mông khẽ nhếch môi cười.

Anh nhìn chằm chằm vào bức tượng, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nảy ra một ý tưởng.

Cùng lúc đó, ở căn biệt thự bên cạnh.

Nghiêm Canh chau mày khi nhận được báo cáo điều tra từ phía nhà họ Nghiêm.

"Anh Hòe, họ nói không tìm thấy dấu vết của bức tượng ở thành phố Long Kinh, nhưng ở mấy nơi như Long Giang, Long Khê, Long Đàm, Long Lâm thì đều từng xuất hiện."

Nghiêm Hòe khẽ gật đầu:

"Ừm."

"Giờ làm sao đây?"

Nghiêm Hòe trầm giọng:

"Không tra được nguồn gốc sao?"

"Vẫn chưa ra manh mối cụ thể."

Anh trầm ngâm, ngón tay khẽ miết lên chuôi thanh kiếm gỗ đào trong tay. Một lúc sau mới nói:

"Trước tiên điều tra chủ khu du lịch."

 

Loading...