Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 281

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:16:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Tuyền đi rất nhanh, mục tiêu rõ ràng. Người kia bị thương nặng, m.á.u ra nhiều, nếu không xử lý kịp có thể nguy hiểm tính mạng.

Cô từng c.h.ế.t trẻ, nên giờ rất quý trọng mạng sống – dù là của bản thân hay người khác.

Chẳng bao lâu, Thích Tuyền đã đến nơi.

Người đàn ông kia nghe thấy tiếng động liền cố hết sức kêu lớn: "Cứu! Cứu tôi với!"

Ông ta đang rơi vào trạng thái sắp choáng, m.á.u chảy không ngừng, cả người run rẩy vì mất m.á.u và sợ hãi.

Nước mắt trào ra, làm mờ mắt. Trong ánh nhìn nhòe nhoẹt đó, ông ta thấy hai bóng người hiện lên giữa rừng tối.

Hy vọng le lói giữa tuyệt vọng.

"Cầu xin mấy người... gọi xe cứu thương giùm tôi. Tôi không trụ nổi nữa rồi..."

Thích Tuyền liếc nhìn ông, cảm nhận được sát khí mơ hồ bao quanh – vận rủi bám thân. Nhưng kiểu người này thường "sát vong nan vong", tức là tai họa đầy đầu nhưng lại không dễ chết.

Cô bình tĩnh gọi xe cấp cứu, đồng thời báo luôn cho bộ phận quản lý khu du lịch.

Hệ thống vang lên: [Đại lão, m.á.u ông ấy vẫn chảy kìa…]

Cấp cứu chưa thể tới ngay. Nơi đây là vùng núi, đường sá hiểm trở, bác sĩ khó có thể đến nhanh. May mà khu du lịch có trạm y tế riêng, nhân viên chắc sẽ cho người tới trước.

Ánh mắt Linh Sinh lướt qua người đàn ông bị thương, cuối cùng dừng lại ở Thích Tuyền. Ánh mắt cô bình tĩnh, nhưng ẩn sau đó là một chút lo lắng – cô thực sự muốn cứu người.

Anh im lặng vài giây, rồi bước đến ngồi xổm cạnh người đàn ông, ngón tay nhẹ gõ vài cái quanh vết thương.

Một luồng linh lực trong suốt len vào vết thương, mắt thường không nhìn thấy được.

Thích Tuyền khẽ nhướng mày.

Cô nhìn rất rõ: dưới sự điều khiển của Linh Sinh, luồng linh lực ấy đang từ tốn chữa trị, tỉ mỉ đến từng tế bào – dù không hoàn toàn làm lành nhưng đã làm chậm m.á.u chảy rõ rệt.

Khả năng khống chế linh lực này, chính xác đến khó tin.

Nghĩ lại cũng hợp lý – hơn mười năm bị giam trong hang động lạnh lẽo, gông xiềng đ.â.m vào da thịt, nếu không tự chữa lành, sao mà sống nổi đến giờ? Hơn một thập kỷ rèn luyện đã mài giũa Linh Sinh thành người như hiện tại.

Người đàn ông bị thương trừng mắt nhìn, mặt đầy kinh ngạc.

Ông cảm nhận rõ ràng nhất — vết thương còn chảy m.á.u đầm đìa ban nãy giờ gần như đã ngừng hẳn. Mà nguyên nhân chính là vì chàng trai trẻ có vẻ ngoài tuấn tú kia đã chạm vài lần xung quanh miệng vết thương của ông.

Ông ta buột miệng hỏi:

"Cậu học trung y à? Vừa rồi là bấm huyệt cầm m.á.u đúng không? Trời đất, đúng là thần y!"

Linh Sinh hơi khựng lại: "..."

Thích Tuyền thì chỉ liếc mắt nhìn mà không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/281.html.]

Tiết Hồng, đang ở thể quỷ nên chẳng cần giữ ý gì, bật cười ha hả như được xem trò vui.

Sau khi tạm thời thoát khỏi lưỡi hái tử thần, người đàn ông dần trấn tĩnh lại. Có vẻ như tâm trạng tốt lên, ông bắt đầu trò chuyện với Thích Tuyền và Linh Sinh, nhưng cả hai đều không mặn mà đáp lại. Một người ít nói, một người thì im re, thành ra ông ta cứ lảm nhảm một mình.

"Tôi đúng là xui tận mạng, đang đi bình thường thì tự nhiên trượt chân ngã, lại còn bị cành cây đ.â.m trúng chân, suýt nữa mất mạng. May mà có mấy người kịp thời cứu giúp, nếu không chắc giờ tôi đi gặp tổ tiên rồi."

"Khu rừng này lạ thật đấy, tôi thấy dự án du lịch này có gì đó không ổn, không biết có đảm bảo an toàn cho du khách hay không nữa."

"Không được rồi, tôi phải đi khiếu nại mới được... Á!"

Một bãi phân chim từ trên cao rơi đúng vào trán ông ta.

Tiết Hồng ôm bụng cười nghiêng ngả: "Xui xẻo đỉnh cao luôn đấy!"

Người đàn ông mặt mũi khổ sở, lấy khăn ướt ra lau vội, nhưng cứ cảm thấy mùi hôi thối vẫn luẩn quẩn quanh mũi không tan.

"Khu du lịch này chắc chắn có vấn đề. Mọi người nói vào đây sẽ gặp may mắn, nhưng sao tôi lại đen đủi thế này chứ?"

Thích Tuyền bất chợt hỏi:

"Ông nghe ai nói vậy?"

"Hả?" Người đàn ông sững lại, "Tôi... chỉ nghe người ta nói thôi."

Trên mạng không hề có bất kỳ thông tin nào đề cập đến việc “gặp may” trong khu du lịch này, nhưng người đàn ông lại biết, đúng là đáng ngờ.

Cô tiếp lời, dẫn dắt ông ta suy nghĩ:

Mộng Vân Thường

"Trên mạng chỉ nói chỗ này đẹp, chứ không nhắc gì đến chuyện may mắn."

Người đàn ông gật đầu theo phản xạ:

"Tôi cũng không xem mạng đâu, chỉ nghe mấy người quen xung quanh kháo nhau thôi. Nhưng thật ra, tôi đến đây rồi cũng thấy bình thường, không hiểu sao lại nổi tiếng thế."

Thích Tuyền âm thầm quan sát ông ta. Trong mắt ông có một tia chột dạ, xen lẫn khó chịu và lúng túng — rõ ràng là đang giấu điều gì đó.

"Đại sư!" Giọng của Đỗ Gia Danh vang lên từ đằng xa: "Hóa ra mấy người cũng đến đây."

Ba người họ vừa đi tới vừa trò chuyện rôm rả. Khi trông thấy người đàn ông nằm trên đất, cả nhóm đều sững sờ.

"Anh gì ơi, anh không sao chứ?" Trương Thành Ngôn vội chạy tới hỏi thăm.

Người đàn ông lắc đầu, quay sang nhìn Linh Sinh đầy cảm kích:

"Vị thần y này vừa giúp tôi cầm máu, giờ ổn rồi, chỉ hơi choáng và lạnh thôi."

"Thần y á?" Đỗ Gia Danh bước đến gần, tò mò nhìn Linh Sinh.

 

Loading...