Số tiền này đối với Thích Ánh Tuyết chẳng đáng là bao. Cô ta hơi do dự rồi cắn môi, đồng ý.
Sau khi hoàn tất, Hạ Dương giơ tay chỉ vào người cô ta: "Nhìn đi, cô vừa nhận được 100 điểm vận khí. Đây là trải nghiệm lần đầu. Nếu sau đó cô cảm thấy vận may của mình tăng lên thật, thì có thể cân nhắc mua một pho tượng mang về nhà."
Thích Ánh Tuyết hỏi lại: "Không phải chỉ cần trả tiền qua tài khoản là được à? Mua tượng làm gì?"
Hạ Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Bởi vì ngài chính là Đổi Vận đại tiên. Mang tượng về đặt trong nhà thì đại tiên sẽ phù hộ cho cô."
"Không cần tiếp tục trả tiền nữa sao?" Cô ta vẫn bán tín bán nghi.
Anh ta mỉm cười: "Nếu cô cảm thấy mình cần thêm may mắn, chỉ cần đóng thêm một khoản phí nhất định. Sau đó cầu nguyện ba lần với đại tiên: 'Xin đại tiên ban may mắn cho tôi'. Cuối cùng là gửi tên và ngày tháng năm sinh của người mà cô ghét nhất."
"Khoan đã, ý gì vậy?" Thích Ánh Tuyết cau mày.
Hạ Dương thản nhiên đáp: "Để nhận được vận may, đâu cần phải hiểu rõ mọi thứ. Cô là người thông minh, tôi không nói thì cô cũng hiểu."
Trong lòng Thích Ánh Tuyết dâng lên một cảm giác bất an. Cô ta thấp giọng hỏi: "Thật sự có tác dụng sao?"
"Vừa rồi cô nhận được 100 điểm rồi đó. Tự mình thử đi là biết."
Cô ta nhìn anh ta chăm chú: "Vì sao anh lại giúp tôi?"
Hạ Dương khẽ thở dài: "Tôi từng rơi xuống đáy vực, chính là ngài đã kéo tôi lên. Giờ tôi chỉ muốn có thêm nhiều người thờ phụng ngài."
Nhưng Thích Ánh Tuyết vẫn cảm nhận rõ trên người anh ta có điều gì đó mờ ám.
Cô ta hít một hơi thật sâu: "Được. Để tôi thử."
Ngay lúc rời khỏi phòng trang điểm cũng là khi đến cảnh quay của cô ta. Không rõ là do hiệu ứng tâm lý hay thật sự có gì đó thay đổi, nhưng diễn xuất của cô ta hôm nay mượt mà bất ngờ. Không ai hô "NG", đạo diễn còn hài lòng khen ngợi.
Thái độ của cả đoàn phim cũng bắt đầu thay đổi.
Cả ngày hôm đó, cô ta liên tục nghe thấy những lời bàn tán tích cực:
"Tôi thấy diễn xuất của Thích Ánh Tuyết khá ổn mà, nhìn ngoài đời cũng xinh xắn."
"Ừ, đôi khi mấy lời trên mạng cũng không thể tin hết được."
"Đọc tiểu thuyết mà gặp bug thì tức giận cũng bình thường, chuyện đó chẳng nói lên gì cả."
Những lời đó như mật ngọt rót vào tai. Cô ta không giấu được nụ cười vui sướng. Vận khí thật sự có hiệu quả. Cô ta đã cảm nhận rõ rồi.
Không chút do dự, cô ta đi tìm Hạ Dương: "Tôi muốn mua một pho tượng Đổi Vận đại tiên."
Hạ Dương như thể đã đoán trước được điều này, cười nhẹ: "Một trăm triệu."
Thích Ánh Tuyết sững người: "Một trăm triệu?!"
Chỉ là một pho tượng bằng đá bình thường, giá này chẳng khác nào cướp.
Hạ Dương nhún vai: "Cô cũng có thể không mua."
Thích Ánh Tuyết cắn chặt môi: "Mua!"
Đợi đến ngày cô ta nổi tiếng trở lại, một trăm triệu đâu có đáng gì!
Trương Thành Ngôn lướt web, nhíu mày nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/279.html.]
"Đại sư, kỳ lạ thật. Tôi tìm khắp rồi mà vẫn không thấy ai bàn tán về cái Đổi Vận đại tiên ở khu du lịch. Nếu nó thật sự hiệu nghiệm như vậy, chẳng lẽ không có lấy một bình luận?"
Dương Túc chen vào, giọng chắc nịch:
Mộng Vân Thường
"Trên đời có bao nhiêu vận may đâu? Nếu tôi có thể mua được vận may ở đó, chắc chắn tôi sẽ giấu kỹ chứ chẳng đi rêu rao với ai."
Trương Thành Ngôn gật đầu tán thành:
"Ừ, nghe cũng hợp lý đấy."
Đỗ Gia Danh lại có suy đoán khác:
"Cũng có thể là do Đối Vận đại tiên có vấn đề. Nếu người mua nó là kẻ xấu bụng thì càng không muốn để người khác biết."
Dương Túc quay sang hỏi:
"Vấn đề gì cơ?"
"Rất đơn giản," Đỗ Gia Danh nhún vai, "cậu cứ nhờ nhân viên mua thử một pho tượng về là biết ngay."
"...Cậu lại xem tôi là kẻ rảnh rỗi ném tiền qua cửa sổ nữa rồi hả?" Dương Túc cạn lời, sau đó quay sang nhìn Thích Tuyền, "Đại sư, lúc trước cô bảo tôi thử Đối Vận đại tiên, vậy cô đã phát hiện được gì chưa?"
Thích Tuyền gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh:
"Có chứ."
"Vậy mời cô nói rõ."
Cả nhóm – người lẫn quỷ – đều nghiêm túc lắng nghe.
"Thứ nhất, có ai biết cách tính điểm may mắn không? Một trăm điểm là như thế nào? Vận may vốn không phải thứ có thể cân đo đong đếm. Không ai biết được một trăm điểm đó mạnh tới mức nào."
Dương Túc nghe xong liền nhăn mặt:
"Tôi đã tiêu hẳn một vạn tệ, chẳng lẽ không đáng chút may mắn nào?"
Thích Tuyền tiếp lời, vẫn giọng điềm nhiên:
"Còn một điều nữa. Vận may mà Đối Vận đại tiên mang lại, rốt cuộc đến từ đâu? Hàng hóa nào cũng cần nguyên liệu. Nếu vận may là sản phẩm để bán, vậy nguyên liệu của nó chính là gì?"
Đỗ Gia Danh đồng tình:
"Phải rồi. Nếu cậu vốn không có vận may mà lại mua được, thì thứ cậu có được chắc chắn đến từ nơi khác. Có khi là lấy từ vận may của người khác cũng nên."
Dương Túc tái mặt, hoảng hốt nhìn Thích Tuyền:
"Vậy tôi... tôi chẳng phải đang tạo nghiệp sao? Có gây nhân quả gì không? Tôi không hề có ý hại người khác đâu!"
Thích Tuyền khẽ nhún vai:
"Không sao đâu, cùng lắm thì vận may chơi cờ b.ạ.c của anh sẽ tụt thôi."
Trương Thành Ngôn và Đỗ Gia Danh không cười nổi nữa.
Đúng lúc ấy, Tô Dung sắp xếp xong đồ đạc, vui vẻ nói:
"Đại sư, cô có muốn đi chơi thuyền không?"