Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh - 273

Cập nhật lúc: 2025-05-14 16:57:59
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía đối diện, giọng nói lạnh lẽo của Nghiêm Hòe vang lên:

“Cậu đang làm gì vậy?”

Cuối cùng thì Nghiêm Hòe cũng để ý tới trạng thái thiếu kiên nhẫn của anh.

Nghiêm Canh có hơi lúng túng:

“À, xin lỗi nha anh Hòe, em không cố ý làm phiền anh tu luyện đâu.”

Ánh mắt của Nghiêm Hòe liếc nhanh qua màn hình điện thoại:

“Bớt xem điện thoại lại, tập trung tu luyện nhiều hơn.”

Anh nghiêm khắc với chính bản thân, nên cũng không lơi lỏng trong việc quản đệ tử thân cận.

Nghiêm Canh cười khổ:

“Anh Hòe, bây giờ em thật sự không có tâm trạng để tu luyện đâu.”

“Anh có đọc tiểu thuyết không? Hay để em giới thiệu cho anh một cuốn.”

Gương mặt Nghiêm Hòe thoáng nghiêm lại:

“Nghiêm Canh.”

“Là do vị cao thủ bên chính phủ kia viết đấy.”

Im lặng một lúc, cuối cùng Nghiêm Hòe cũng hỏi:

“Tiểu thuyết gì?”

Nghiêm Canh thao tác mấy lần rồi nói:

“Em gửi link sang điện thoại của anh rồi.”

Nghiêm Hòe ngồi ngay ngắn, giơ điện thoại lên ngang tầm mắt, từ từ mở ra đọc. Vẻ mặt anh dần biến đổi — ban đầu cau mày, tiếp đó là nhướn mày, rồi lại cau mày, lại nhướn mày, cuối cùng dừng lại hẳn.

Nghiêm Canh hớn hở hỏi:

“Anh Hòe, thấy sao rồi? Có phải rất khó chịu vì muốn đọc tiếp mà không được không?”

“Chậc, vị cao thủ này chắc là đang kiếm thêm thu nhập. Lương của chính phủ ít quá à?”

Nghiêm Hòe cuối cùng cũng lên tiếng:

“Bình thường, dễ hiểu.”

“Phì—”

Nghiêm Canh phì cười.

“Anh nói vậy khác gì mấy bình luận kiểu ‘lời văn tiểu bạch’ trên trang đâu chứ?”

Nghiêm Hòe lại nói:

“Thông qua một câu chuyện tưởng chừng hoang đường, lại có thể khéo léo phản ánh bản chất thiện ác trong lòng người, phơi bày sự tranh đấu quyền lực, tạo ra một góc nhìn rất khác biệt. Đây là một con đường hoàn toàn mới.”

Nghiêm Canh: “???”

Anh Hòe à, nếu bị tẩu hỏa nhập ma thì chớp mắt cái coi!

Nói xong, Nghiêm Hòe bỗng đứng dậy:

“Tầm nhìn rất thấu đáo.”

“…”

Nghiêm Canh vội cản anh lại:

“Trễ thế này rồi, anh còn đi đâu nữa?”

“Đến nhà bái phỏng.”

“Trời đất, bái phỏng kiểu gì vào giờ này chứ? Nếu thật sự muốn gặp, mai chúng ta chuẩn bị quà biếu đàng hoàng rồi hẵng đi. Giờ mà tới, người ta tưởng anh đi kiếm chuyện thì có!”

Nghiêm Hòe suy nghĩ rồi gật đầu:

“Cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-dua-vao-viet-van-linh-di-phat-nhanh/273.html.]

Anh ngồi xuống, tiếp tục đọc Nhật Ký Hào Môn lần nữa.

“Anh Hòe, em mới phát hiện ra một chức năng hay ho lắm. Nếu anh thật sự thích cuốn này thì thử thưởng tiền cho tác giả xem sao?”

“Khen thưởng?”

Nghiêm Canh nắm lấy tay anh, thao tác vài bước:

“Đây, như này nè.”

“Ừm.”

Nghiêm Hòe học cực nhanh, trực tiếp chuyển luôn 500 ngàn vào tài khoản của Nhật Ký Hào Môn.

Nghiêm Canh: “…”

Mẹ nó, quá khí phách luôn!

“Ôi, mười giờ rồi! Chắc là có chương mới rồi đó!”

Nghiêm Canh hào hứng tải lại trang web, lập tức nhìn thấy nội dung mới cập nhật:

[Cô ấy nói —

“Bởi vì tôi sợ đau.”

Tôi sững người, ngạc nhiên hỏi: “Quỷ mà cũng biết sợ đau sao?”

Cô bạn quỷ quay lại nhìn tôi, trong mắt đầy u sầu:

“Sợ chứ.”

Đôi mắt trống rỗng của cô ấy ánh lên vẻ tuyệt vọng nặng nề.

“Năm nào đến thời điểm này, tôi cũng đau đớn đến mức như bị xé nát. Sắp đến lúc đó rồi… Tôi không muốn chịu đau nữa, thực sự không muốn!”

Tôi vội nói: “Tôi có thể làm gì giúp bạn không?”

“Tôi không muốn ở lại đây. Bạn có thể giải thoát tôi không?”

Tôi hoang mang: “Giải thoát bằng cách nào?”

Cô ấy ngẩn người, rồi lắc đầu. Ánh sáng trong mắt dần vụt tắt.

“Không… bạn không làm được.”

Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp tàn nhẫn bất ngờ xuất hiện, túm lấy cổ áo cô ấy, ném mạnh xuống đất.

Hàng loạt luồng quỷ khí u ám ùa tới, bao vây lấy cô.

Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu rên đầy đau đớn, tiếng cầu cứu thảm thiết, và một tiếng thét gào tan vỡ cuối cùng.

Mộng Vân Thường

Toàn thân tôi lạnh toát.

Cô nhi viện vốn dĩ ấm áp, bỗng chốc hóa thành một con quái thú nằm dưới đáy vực, khiến tôi lạnh run không lý do.

Tôi cảm thấy cực kỳ tự trách.

Đêm đó, tôi gặp ác mộng.

Trong mơ, tôi bị con quái thú đó xé xác thành từng mảnh.

Khi tỉnh lại, tấm chăn trên người cũng lạnh băng.

Tôi nghĩ, mình phải làm gì đó.

Nhất định phải làm gì đó.

Nếu như ngay cả bạn mình mà tôi cũng không thể cứu được, vậy thì tôi còn có thể làm được gì nữa?

Hôm nay, tôi lại gặp một con quỷ đáng thương.

Anh ta c.h.ế.t trong sự mơ hồ, vội vàng ra đi, chẳng kịp để lại điều gì.

Anh ta từng là một người tốt, nhưng chỉ vì một kẻ xa lạ gây họa mà bị giam cầm suốt mấy chục năm.

Tôi thấy thương thay cho quãng đời oan uổng ấy, trong lòng âm thầm quyết định — ngày mai sẽ đưa anh ta ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút. Dù đã làm quỷ, thì cuộc đời vẫn đáng sống thêm một lần, ít tiếc nuối hơn một chút cũng tốt.

Chương mới của tiểu thuyết vừa kết thúc.

 

Loading...