Thật , cô Trương chỉ mới nhận chủ nhiệm lớp 12A1 từ đầu năm. Ban đầu, cô để ý đến Tô Tịch Vãn cho lắm.
Bởi vì cô học trò quá đỗi trầm lặng. Trừ khi cô Trương hỏi bài, cô mới lên trả lời, còn thì hiếm khi thấy cô một câu thừa thãi.
Mãi đến bài kiểm tra đầu tiên, cô Trương mới thực sự chú ý. Bài thi của Tô Tịch Vãn, những câu nào em thì đáp án đều đúng, kể cả câu khó nhất cuối cùng. Em là học sinh duy nhất trong lớp đúng câu .
Thế nhưng, những câu trắc nghiệm điền từ đơn giản thì em bỏ trống.
Phản ứng đầu tiên của cô Trương khi bài thi là vô cùng tức giận.
Cô gọi Tô Tịch Vãn lên văn phòng, chất vấn tại bỏ trống những câu đơn giản như . Cô Trương vẫn nhớ như in, trong ánh mắt trong veo của Tô Tịch Vãn lúc đó thoáng hiện lên một tia u buồn, nhưng ngay đó trở về vẻ thản nhiên.
Cô Trương nhớ rõ, lúc đó Tô Tịch Vãn cô và :
"Cô Trương, em nỗi khổ riêng. Mong cô đừng hỏi lý do. em xin hứa với cô, điểm Toán của em sẽ thấp quá, cũng sẽ kéo điểm trung bình của cả lớp xuống. Và quan trọng nhất là, khi thi đại học, em sẽ bỏ sót câu nào, điểm cô thể yên tâm."
Khi Tô Tịch Vãn , cô Trương hiểu cô bé là một chủ kiến. Cô tại em , lẽ thật sự nỗi khổ tâm riêng.
Sau lời hứa của Tô Tịch Vãn, cô Trương hỏi thêm gì nữa. Cô cũng lật xem bài thi các môn khác của Tô Tịch Vãn.
Kết quả là đều giống với môn Toán.
Lúc , cô Trương tò mò. Với thành tích như thế , Tô Tịch Vãn lẽ nên ở Nhị Trung. Tài năng của em , nếu ở Nhất Trung thì cũng là một nổi bật.
Vì thế, khi đến kỳ thi Olympic Toán, cô Trương chút do dự, chọn Tô Tịch Vãn cùng hai bạn khác tham gia. Yêu cầu duy nhất cô dành cho Tô Tịch Vãn khi thi là: dốc lực và điền chỉnh đáp án !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/14.html.]
Lúc đó, Tô Tịch Vãn do dự một chút mới đồng ý. cô Trương , khoảnh khắc Tô Tịch Vãn do dự , cô lặng lẽ bấm quẻ cho chính .
Người trong Huyền Môn tuy thể tự bấm quẻ cho bản , nhưng những biến cố và nguy hiểm trong cuộc sống hàng ngày thì họ vẫn thể cảm nhận .
Khi đó, Tô Tịch Vãn tính việc sẽ rời khỏi Tô gia khi kết quả Olympic Toán, nhưng cô cảm nhận kết quả sẽ ảnh hưởng đến việc rời . Vậy nên, cô chấp nhận lời đề nghị của cô Trương.
Tô Tịch Vãn lúc Tô Diệu văn trở về vẫn luôn hiểu. Cha khác đều mong con cái học hành giỏi giang, nhưng Phương Thanh Hủy đối với cô khác. Từ khi học lớp một, mỗi Tô Tịch Vãn đạt thành tích , cô những nhận một lời khen, mà còn khiến Phương Thanh Hủy tức giận.
Vì thế, ngay từ nhỏ, Tô Tịch Vãn hiểu Phương Thanh Hủy thích cô đạt thành tích cao. Học giỏi những khen, mà còn phê bình.
Vì thế, từ nhỏ mỗi học, đến lúc khảo thí, Tô Tịch Vãn đều cố ý sai một vài câu, để điểm quá nổi bật. Về , khi lớn hơn một chút, cô cảm thấy việc cố tình sai đề là tôn trọng chính bài thi. Cho nên cô đổi cách, gặp những câu đơn giản thì dứt khoát , bỏ trống nộp bài. Chỉ cần thành tích của cô quá nổi bật, gây chú ý, như sẽ Phương Thanh Hủy bắt bẻ phê bình nữa.
Khi tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên, Tô Tịch Vãn thu dọn sách vở cặp, định rời khỏi phòng học thì điện thoại rung lên. Màn hình hiện lên tên Kiều Phỉ Nghiên.
“Vãn Vãn, cuối tuần rảnh ?” Giọng Kiều Phỉ Nghiên dồn dập, đầy vẻ mong chờ vang lên từ đầu dây bên .
Tô Tịch Vãn nhíu mày, khỏi lớp đáp: “Cuối tuần trường tớ nghỉ, vẫn lịch học. Nghiên Nghiên, chuyện gì gấp ?”
Mới tối qua cùng ăn cơm với , Tô Tịch Vãn thực sự hiểu Kiều Phỉ Nghiên vội vàng tìm như .
“Vãn Vãn , là thế . Hôm nay một khách mua bùa của chúng , gần đây buổi tối gặp chuyện lạ. Anh mua nhiều bùa hộ mệnh của , nhưng bùa nào cũng chỉ trụ một đêm. Thế nên hỏi xem thể giúp xem một chút .”
Nghe Kiều Phỉ Nghiên kể, Tô Tịch Vãn suy nghĩ. Dạo các lớp tự học buổi tối ở trường đều là tự nguyện, vì gần đến kỳ thi nghiệp, giáo viên học sinh tự điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đó, cô liền với Kiều Phỉ Nghiên: “Hôm nay thì kịp , hẹn chiều mai, giờ học nhé.”