Thiên Kim Giả Nhận Nuôi Thiên Kim Thật - 6
Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:29:20
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 6: Ánh Mắt Thấu Cảm
Sau một khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở, cơn mưa rào bất chợt ập đến, xé tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng khách biệt thự họ Lâm. Sấm chớp rền vang, gió thổi mạnh làm rung rinh những tán cây ngoài vườn.
Trần Tú Anh lo lắng nhìn hai cô gái, bà biết cả Tố Ny và Hân Lam đều đang trải qua những cảm xúc phức tạp. Bà muốn can thiệp, muốn giúp họ đưa ra quyết định đúng đắn, nhưng bà biết đây là vấn đề mà chỉ có họ mới có thể giải quyết.
"Tố Ny, con hãy suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của Hân Lam." Bà nói, giọng bà nhẹ nhàng. "Đừng đưa ra quyết định khi đang nóng giận."
Tố Ny không đáp lời, cô vẫn đang đắn đo suy nghĩ. Cô không tin Hân Lam hoàn toàn, nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng, và ý nghĩ có một người đồng hành khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
"Tôi cần thời gian." Cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ.
"Được." Hân Lam đáp, cô hiểu sự do dự của Tố Ny. "Tôi sẽ đợi chị."
Cả ba người im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng sấm chớp rền vang. Bỗng nhiên, Hân Lam ôm bụng, mặt cô tái mét.
"Tôi... tôi không khỏe." Cô nói, giọng cô yếu ớt.
Trần Tú Anh vội vàng đỡ lấy Hân Lam, bà sờ trán cô, cảm thấy lạnh toát.
"Con bị sao vậy?" Bà hỏi, giọng bà lo lắng.
"Tôi... tôi bị hạ đường huyết." Hân Lam đáp, cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi cần một chút đường."
Trần Tú Anh vội vàng sai người đi pha nước đường cho Hân Lam. Nhưng khi người hầu vừa ra khỏi phòng, Hân Lam ngất xỉu, ngã vào vòng tay của Trần Tú Anh.
"Hân Lam!" Trần Tú Anh hoảng hốt kêu lên.
Tố Ny đứng im như trời trồng, cô không biết phải làm gì. Cô vẫn còn giận Hân Lam, cô vẫn còn căm ghét cô vì đã cướp đi cuộc sống của mình. Nhưng khi nhìn thấy Hân Lam ngất xỉu, cô lại cảm thấy một nỗi lo lắng và thương cảm trào dâng trong lòng.
"Mau gọi bác sĩ!" Trần Tú Anh hét lên, giọng bà hốt hoảng.
Người hầu vội vàng gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình họ Lâm. Trong khi chờ đợi bác sĩ đến, Trần Tú Anh cố gắng lay Hân Lam tỉnh lại, nhưng cô vẫn bất tỉnh nhân sự.
"Tố Ny, con giúp mẹ bế Hân Lam lên phòng đi." Trần Tú Anh nói, giọng bà khẩn trương.
Tố Ny do dự một lát, rồi miễn cưỡng bước tới. Cô đỡ lấy Hân Lam từ tay Trần Tú Anh, cảm nhận cơ thể cô lạnh toát và mềm nhũn.
Cô bế Hân Lam lên phòng, đặt cô nằm xuống giường. Trần Tú Anh vội vàng lấy khăn ấm lau mặt cho Hân Lam, rồi đắp chăn cho cô.
Khi bác sĩ đến, ông nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Hân Lam. Ông cho biết cô bị hạ đường huyết nặng do suy nhược cơ thể và thiếu ăn. Ông tiêm cho cô một mũi thuốc, rồi dặn dò Trần Tú Anh phải chăm sóc cô cẩn thận.
Sau khi bác sĩ rời đi, Trần Tú Anh ngồi bên giường Hân Lam, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Bà lo lắng nhìn Hân Lam, lòng bà đau như cắt.
Tố Ny đứng ở cửa phòng, nhìn Trần Tú Anh và Hân Lam. Cô cảm thấy mình thừa thãi, cô không biết mình nên làm gì.
"Con về phòng nghỉ ngơi đi." Trần Tú Anh nói, giọng bà mệt mỏi. "Mẹ sẽ chăm sóc Hân Lam."
Tố Ny gật đầu, quay lưng bước đi. Nhưng khi cô vừa ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng Trần Tú Anh gọi với theo.
"Tố Ny, con có thể ở lại đây một lát được không?"
Tố Ny dừng bước, cô quay lại nhìn Trần Tú Anh.
"Con có thể giúp mẹ chăm sóc Hân Lam." Trần Tú Anh nói, ánh mắt bà đầy hy vọng.
Tố Ny do dự một lát, rồi gật đầu đồng ý. Cô biết cô nên làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/6.html.]
Cô ngồi xuống bên giường Hân Lam, cùng Trần Tú Anh chăm sóc cô. Cô giúp bà lau mặt cho Hân Lam, đắp chăn cho cô, và trò chuyện với cô.
Khi Hân Lam tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô thấy Trần Tú Anh và Tố Ny đang ngồi bên cạnh cô, ánh mắt họ đầy lo lắng.
"Con tỉnh rồi à?" Trần Tú Anh hỏi, giọng bà dịu dàng.
Hân Lam gật đầu, cô cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi.
"Con bị sao vậy?" Cô hỏi.
"Con bị hạ đường huyết." Trần Tú Anh đáp. "Con đã ngất xỉu."
Hân Lam ngạc nhiên nhìn Tố Ny, cô không ngờ Tố Ny lại ở đây.
"Chị..." Cô nói, giọng cô yếu ớt.
"Cô đừng nói gì cả." Tố Ny nói, giọng cô có vẻ lo lắng. "Cô cần nghỉ ngơi."
Hân Lam im lặng, cô nhìn Tố Ny, ánh mắt cô đầy cảm kích. Cô không ngờ Tố Ny lại quan tâm đến cô như vậy.
"Cảm ơn chị." Cô thì thào nói.
Tố Ny không đáp lời, cô chỉ nhìn Hân Lam, ánh mắt cô có vẻ dịu lại. Cô thấy được sự yếu ớt và bất lực trong đôi mắt của Hân Lam, và cô cảm thấy một nỗi thương cảm trào dâng trong lòng.
"Cô đừng khách sáo." Cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ.
Cả ba người im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Sau một hồi, Hân Lam lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Tôi... tôi xin lỗi." Cô nói, giọng cô run run.
"Xin lỗi?" Tố Ny hỏi, cô không hiểu ý của Hân Lam.
"Tôi xin lỗi vì đã cướp đi cuộc sống của chị." Hân Lam nói, nước mắt cô chực trào ra. "Tôi biết tôi không xứng đáng với những gì tôi đang có."
Tố Ny nhìn Hân Lam, ánh mắt cô đầy suy tư. Cô thấy được sự chân thành và hối hận trong đôi mắt của Hân Lam, và cô cảm thấy một sự thay đổi trong lòng.
"Cô không có lỗi." Cô nói, giọng cô chân thành. "Chúng ta đều là nạn nhân của số phận."
Hân Lam ngạc nhiên nhìn Tố Ny, cô không ngờ Tố Ny lại nói như vậy.
"Chị..." Cô nói, giọng cô nghẹn ngào.
"Chúng ta hãy quên đi những chuyện đã qua." Tố Ny nói, cô đưa tay nắm lấy tay Hân Lam. "Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."
Hân Lam cảm động đến rơi nước mắt. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Tố Ny, cảm nhận sự ấm áp và chân thành của cô.
"Vâng." Cô nói, giọng cô quyết tâm. "Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."
Trần Tú Anh nhìn hai cô gái, bà cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm. Bà biết Tố Ny và Hân Lam đã tìm thấy sự thấu hiểu và đồng cảm, và họ sẽ có thể cùng nhau vượt qua những khó khăn phía trước.
Cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, bầu trời trở nên quang đãng và tươi sáng. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống khu vườn xanh mướt, mang đến một vẻ đẹp thanh bình và yên ả.
Tố Ny và Hân Lam cùng nhau bước ra ngoài vườn, hít thở bầu không khí trong lành. Họ nhìn nhau, mỉm cười, và họ biết rằng, họ không còn đơn độc nữa. Họ đã tìm thấy nhau, và họ sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống mà họ thực sự thuộc về.