Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Giả Nhận Nuôi Thiên Kim Thật - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:28:56
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Gai Nhọn Đầu Tiên

Một tuần trôi qua kể từ ngày Triệu Hân Lam chính thức bước chân vào gia đình họ Lâm. Cô đang dần làm quen với cuộc sống mới, với những quy tắc và nghi thức mà trước đây cô chưa từng biết đến. Cô cố gắng học cách sử dụng d.a.o nĩa, học cách ăn mặc sang trọng, học cách giao tiếp lịch sự. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cô vẫn cảm thấy mình lạc lõng và không hòa nhập được.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt dò xét và so sánh của mọi người. Họ so sánh cô với Lâm Tố Ny, so sánh cách ăn nói, cách đi đứng, cách cư xử của cô với Tố Ny. Họ nói cô vụng về, quê mùa, không xứng đáng với vị trí thiên kim tiểu thư mà cô đang có.

Những lời nói đó khiến Hân Lam tổn thương sâu sắc. Cô biết mình không thể nào bằng Tố Ny, cô không có sự thông minh, xinh đẹp và tài năng của cô ấy. Nhưng cô không muốn bị so sánh, cô muốn được là chính mình, được chấp nhận và yêu thương vì chính con người cô.

Một buổi chiều, Hân Lam đang đi dạo trong khu vườn rộng lớn của biệt thự. Cô dừng lại trước một khóm hoa hồng rực rỡ, những bông hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng chiều. Cô đưa tay chạm nhẹ vào một cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại và mịn màng của nó.

"Hoa hồng đẹp thật."

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Hân Lam giật mình. Cô quay lại, nhìn thấy Lâm Tố Ny đang đứng cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt trực tiếp kể từ ngày Hân Lam bước chân vào gia đình họ Lâm. Tố Ny vẫn xinh đẹp và quý phái như ngày nào, nhưng ánh mắt cô có vẻ u buồn và xa xăm.

"Chào chị." Hân Lam ngượng ngùng nói, cô không biết phải xưng hô với Tố Ny như thế nào.

Tố Ny không đáp lời, cô chỉ im lặng nhìn Hân Lam, ánh mắt cô sắc lạnh và đầy thù địch.

"Cô đang làm gì ở đây?" Tố Ny hỏi, giọng cô lạnh băng.

"Tôi... tôi chỉ đang đi dạo thôi." Hân Lam đáp, cô cảm thấy khó thở trước ánh mắt của Tố Ny.

"Đi dạo?" Tố Ny nhếch mép cười khẩy. "Cô đang cố gắng thay thế vị trí của tôi sao?"

Hân Lam sững người, cô không hiểu ý của Tố Ny.

"Tôi... tôi không có ý đó." Cô lắp bắp nói.

"Đừng giả vờ ngây thơ." Tố Ny tiến lại gần Hân Lam, ánh mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô. "Cô đã cướp đi mọi thứ của tôi. Gia đình, địa vị, danh dự. Cô là một kẻ cướp."

Hân Lam run rẩy, nước mắt cô chực trào ra. Cô không ngờ Tố Ny lại căm ghét cô đến như vậy.

"Tôi... tôi không muốn cướp bất cứ thứ gì của chị." Cô nói, giọng cô nghẹn ngào. "Tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường."

"Bình thường?" Tố Ny cười lớn, giọng cô đầy mỉa mai. "Cô có biết cuộc sống bình thường của tôi là gì không? Là được sống trong nhung lụa, được yêu thương và chiều chuộng. Cô đã cướp đi tất cả những điều đó."

Tố Ny chỉ tay vào chiếc váy mà Hân Lam đang mặc, chiếc váy mà Trần Tú Anh đã mua cho cô vào ngày hôm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/4.html.]

"Cô đang mặc chiếc váy mà tôi đã chọn. Cô đang ngồi vào vị trí mà tôi đã ngồi. Cô đang sống cuộc đời mà tôi đã sống. Cô có thấy xấu hổ không?"

Hân Lam cúi gằm mặt, cô cảm thấy xấu hổ và tội lỗi. Cô biết Tố Ny nói đúng, cô đang sống một cuộc đời không phải của mình, cô đang hưởng thụ những thứ mà lẽ ra không dành cho cô.

"Tôi... tôi xin lỗi." Cô thì thào nói.

"Xin lỗi?" Tố Ny giận dữ hét lên. "Xin lỗi có ích gì? Cô có thể trả lại cho tôi cuộc sống của tôi không?"

Hân Lam im lặng, cô không biết phải nói gì. Cô biết mình không thể trả lại cho Tố Ny bất cứ điều gì.

"Tôi... tôi sẽ rời khỏi đây." Cô nói, giọng cô quyết tâm. "Tôi sẽ trả lại mọi thứ cho chị."

Tố Ny sững người, cô không ngờ Hân Lam lại nói như vậy.

"Cô nói thật sao?" Cô hỏi, giọng cô có vẻ ngạc nhiên.

"Thật." Hân Lam gật đầu, nước mắt cô lã chã rơi. "Tôi không muốn sống một cuộc đời không phải của mình. Tôi muốn trở về cuộc sống của tôi, dù nó có nghèo khó và vất vả."

Tố Ny nhìn Hân Lam, ánh mắt cô có vẻ dịu lại. Cô thấy được sự chân thành và đau khổ trong đôi mắt của Hân Lam.

"Cô thực sự muốn rời khỏi đây sao?" Cô hỏi lại.

"Muốn." Hân Lam đáp, giọng cô kiên quyết.

"Vậy thì cô đi đi." Tố Ny nói, giọng cô lạnh lùng trở lại. "Đừng bao giờ quay trở lại đây nữa."

Hân Lam gật đầu, quay lưng bước đi. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi cuộc đời này, trở về cuộc sống của cô.

Khi Hân Lam khuất bóng, Tố Ny khuỵu xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô không biết tại sao mình lại tức giận và căm ghét Hân Lam đến như vậy. Cô biết Hân Lam không có lỗi, cô cũng chỉ là một nạn nhân của số phận. Nhưng cô không thể nào tha thứ cho Hân Lam, cô không thể nào chấp nhận được sự thật rằng cô đã mất tất cả.

Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cô không còn gia đình, không còn địa vị, không còn danh dự. Cô chỉ còn lại một trái tim tan vỡ và một tương lai mờ mịt.

"Tại sao?" Cô gào lên, tiếng cô vang vọng trong khu vườn yên tĩnh. "Tại sao tất cả những điều này lại xảy ra với tôi?"

Không ai trả lời cô. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những hàng cây, và tiếng lá xào xạc dưới chân cô. Cô đứng một mình trong khu vườn rộng lớn, cảm thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa.

 

Loading...