Thiên Kim Giả Nhận Nuôi Thiên Kim Thật - 3
Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:28:43
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 3: Cô Gái Từ Nơi Khác
Triệu Hân Lam đứng giữa căn phòng xa hoa như một con chim non lạc bầy. Mọi thứ ở đây đều quá mới mẻ, quá khác biệt so với cuộc sống giản dị ở vùng quê nghèo của cô. Chiếc giường rộng lớn với lớp ga trải giường mềm mại khiến cô cảm thấy không quen, chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần nhà khiến cô hoa mắt, và cả tấm thảm Ba Tư dày cộm dưới chân khiến cô ngại ngùng không dám bước mạnh.
Cô lóng ngóng mở tủ quần áo, bên trong chứa đầy những bộ váy áo lộng lẫy, đắt tiền mà cô chưa từng mơ tới. Cô rụt rè chạm vào từng món đồ, cảm nhận chất liệu vải mềm mại, đường may tinh xảo. Tất cả đều quá xa xỉ so với những bộ quần áo đơn giản, sờn cũ mà cô vẫn thường mặc.
"Mình có thực sự xứng đáng với những thứ này không?" Cô tự hỏi, một nỗi bất an dâng lên trong lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hân Lam. Cô giật mình, vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi rụt rè mở cửa.
Trần Tú Anh đứng ở ngoài, vẻ mặt bà vẫn còn chút mệt mỏi nhưng ánh mắt nhìn Hân Lam đầy dịu dàng.
"Hân Lam, con nghỉ ngơi có thoải mái không?" Bà hỏi, giọng nói ấm áp.
Hân Lam gật đầu, có chút ngượng ngùng. "Dạ... dạ thoải mái ạ. Mọi thứ... mọi thứ đều rất đẹp."
Trần Tú Anh mỉm cười, bước vào phòng. Bà đưa mắt nhìn Hân Lam từ đầu đến chân, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Con vất vả rồi. Từ giờ trở đi, đây là nhà của con. Con cứ coi như đây là nhà mình, đừng ngại ngùng gì cả."
Hân Lam cảm động đến suýt khóc. Cô chưa bao giờ nhận được sự quan tâm và yêu thương như thế này. Cha mẹ cô luôn bận rộn với công việc đồng áng, ít khi có thời gian dành cho cô. Bà Trần Tú Anh, một người phụ nữ quyền quý và giàu có, lại đối xử với cô dịu dàng và ân cần như vậy, khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
"Con... con cảm ơn mẹ." Hân Lam nói, giọng cô run run.
Trần Tú Anh xoa đầu Hân Lam, rồi đưa cô xuống phòng ăn. Bàn ăn đã được dọn sẵn, đầy ắp những món ăn ngon và bổ dưỡng. Nhưng Hân Lam lại cảm thấy bối rối, cô không quen với cách bài trí sang trọng và cầu kỳ như thế này.
Cô vụng về cầm d.a.o nĩa, loay hoay không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô quen với việc ăn cơm bằng đũa, quen với những món ăn dân dã, đơn giản. Những món ăn xa lạ trước mắt khiến cô cảm thấy lúng túng và mất tự nhiên.
Trần Tú Anh nhận thấy sự bối rối của Hân Lam, bà nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách sử dụng d.a.o nĩa, cách ăn uống lịch sự. Hân Lam cố gắng làm theo, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn và vụng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/3.html.]
"Không sao đâu, con cứ từ từ làm quen." Trần Tú Anh động viên, ánh mắt bà đầy khích lệ. "Ai cũng cần thời gian để thích nghi với những điều mới mẻ."
Trong bữa ăn, Hân Lam cố gắng trò chuyện với Trần Tú Anh và Lâm Quốc Hùng, nhưng cô cảm thấy khó khăn. Cô không quen với những chủ đề mà họ bàn luận, cô không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành mà họ sử dụng. Cô chỉ biết im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười cho có lệ.
Sau bữa ăn, Hân Lam được đưa đi mua sắm quần áo và đồ dùng cá nhân. Cô choáng ngợp trước sự đa dạng và phong phú của các cửa hàng, cô không biết phải chọn gì, mua gì. Trần Tú Anh tận tình tư vấn và giúp đỡ cô, bà chọn cho cô những bộ quần áo phù hợp với vóc dáng và phong cách của cô.
Hân Lam thử hết bộ này đến bộ khác, cô ngắm mình trong gương, cảm thấy mình như một người hoàn toàn khác. Cô không còn là cô gái quê mùa, giản dị nữa, mà là một tiểu thư đài các, xinh đẹp và quý phái.
"Con đẹp lắm." Trần Tú Anh khen ngợi, ánh mắt bà đầy tự hào. "Từ giờ trở đi, con sẽ có một cuộc sống mới, một tương lai tươi sáng."
Nhưng Hân Lam không cảm thấy vui vẻ như Trần Tú Anh mong đợi. Cô vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa cô và gia đình họ Lâm. Cô không biết mình có thể thực sự hòa nhập vào thế giới của họ hay không, cô không biết mình có thể lấp đầy vị trí mà Lâm Tố Ny đã để lại hay không.
Tối hôm đó, Hân Lam nằm một mình trong căn phòng rộng lớn, cô không thể ngủ được. Cô nhớ về gia đình, về những người thân yêu ở quê nhà. Cô nhớ về những cánh đồng lúa xanh mướt, những con đường đất quen thuộc, những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng.
Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cô không biết mình thuộc về đâu, cô không biết mình là ai. Cô chỉ biết rằng, cô đang sống một cuộc đời không phải của mình, một cuộc đời mà cô không hề mong muốn.
Trong khi Hân Lam đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, Lâm Tố Ny đang co ro trong căn phòng nhỏ hẹp của mình. Cô đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi biệt thự họ Lâm vào ngày mai.
Cô nhìn quanh căn phòng, nơi cô đã lớn lên và trải qua những năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Cô nhớ về những kỷ niệm vui buồn, những khoảnh khắc đáng nhớ. Cô không muốn rời xa nơi này, cô không muốn rời xa gia đình mình.
Nhưng cô biết, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô không còn thuộc về nơi này nữa. Cô phải ra đi, phải tìm cho mình một con đường riêng.
Nước mắt Tố Ny trào ra. Cô ôm chặt lấy con gấu bông mà cô đã gắn bó từ thuở nhỏ, khóc nức nở. Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cô không biết mình sẽ đi đâu, cô không biết mình sẽ làm gì. Cô chỉ biết rằng, cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi.
Hai cô gái, hai số phận, hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Họ đã bị tráo đổi vị trí cho nhau, họ đã phải sống một cuộc đời không phải của mình. Và giờ đây, họ phải đối mặt với những thử thách và khó khăn phía trước, phải tìm cho mình một con đường riêng, một danh tính mới.
Liệu họ có thể vượt qua được những khó khăn đó? Liệu họ có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự? Câu trả lời vẫn còn ở phía trước.