Chương 2: Người Cũ Thành Người Dư Thừa
Những ngày sau đó trôi qua trong sự nặng nề và ngột ngạt. Biệt thự họ Lâm, vốn là biểu tượng của sự xa hoa và hạnh phúc, giờ đây trở thành một nhà tù giam hãm trái tim Tố Ny. Cô thu mình trong phòng, cố gắng tránh mặt mọi người, trốn tránh ánh mắt tò mò và thương hại của những người xung quanh.
Họ hàng, những người trước đây vẫn xuýt xoa khen ngợi cô xinh đẹp, giỏi giang, giờ đây nhìn cô với ánh mắt dò xét và lạnh lùng. Họ bắt đầu xì xào bàn tán sau lưng, những lời nói cay nghiệt vọng đến tai cô.
“Thì ra không phải là m.á.u mủ ruột thịt, thảo nào…”
“Cứ tưởng là thiên kim tiểu thư, ai ngờ chỉ là đồ giả mạo.”
“Hai mươi năm ăn sung mặc sướng, giờ thì hết rồi.”
Tố Ny cắn chặt môi, cố gắng phớt lờ những lời nói độc địa đó. Nhưng chúng như những mũi d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đớn và tủi nhục.
Ngay cả những người hầu trong nhà, những người trước đây vẫn cung kính gọi cô là “cô chủ”, giờ đây cũng thay đổi thái độ. Họ trở nên hờ hững và thiếu tôn trọng, thậm chí còn dám lén lút cười nhạo cô sau lưng.
Một buổi sáng, Tố Ny xuống nhà ăn sáng. Bàn ăn đã được dọn sẵn, nhưng chỉ có một mình cô. Lâm Quốc Hùng và Trần Tú Anh đã đi làm từ sớm, để lại cô một mình đối diện với sự cô đơn và trống trải.
Cô ngồi xuống bàn, cầm d.a.o nĩa lên, nhưng không có cảm giác ngon miệng. Cô nhìn vào đĩa thức ăn, những món sơn hào hải vị mà trước đây cô vẫn yêu thích, giờ đây trở nên vô vị và nhàm chán.
Đúng lúc đó, quản gia bước vào phòng ăn, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô Tố Ny, bà chủ dặn dò, từ nay về sau cô sẽ tự lo liệu bữa ăn của mình." Ông ta nói, giọng đầy vẻ khinh miệt. "Bếp sẽ không phục vụ riêng cho cô nữa."
Tố Ny sững người, bàn tay cô run rẩy. Cô nhìn lên quản gia, đôi mắt đầy vẻ khó tin.
"Ý ông là sao?" Cô hỏi, giọng cô lạc đi.
"Ý tôi là, cô không còn là thành viên của gia đình này nữa." Quản gia đáp, không chút nể nang. "Cô nên tự biết thân biết phận, đừng có mà làm phiền đến người khác."
Nước mắt Tố Ny trào ra. Cô đứng dậy, bỏ dở bữa ăn, chạy vội về phòng. Cô đóng sầm cửa lại, gục mặt xuống giường, khóc nức nở.
Cô đã mất tất cả. Gia đình, địa vị, danh dự. Cô trở thành một kẻ vô gia cư, một người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/2.html.]
Trong khi Tố Ny đang chìm đắm trong đau khổ, Triệu Hân Lam đang trên đường đến thành phố. Cô ngồi trên chiếc xe khách cũ kỹ, nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến tận chân trời.
Cô lớn lên ở một vùng quê nghèo khó, nơi cuộc sống khắc nghiệt và đầy khó khăn. Cha mẹ cô là những người nông dân chân chất, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Họ làm lụng vất vả, nhưng vẫn không đủ ăn.
Từ nhỏ, Hân Lam đã phải phụ giúp gia đình làm việc đồng áng. Cô quen với việc lấm lem bùn đất, quen với cái nắng gay gắt của mùa hè và cái rét buốt của mùa đông. Cô không có nhiều bạn bè, không có nhiều niềm vui. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh ruộng đồng và gia đình.
Nhưng cô chưa bao giờ than vãn. Cô luôn cố gắng học hành chăm chỉ, mong muốn có một tương lai tốt đẹp hơn. Cô luôn mơ ước được thoát khỏi cuộc sống nghèo khó này, được đến một thành phố lớn, được khám phá thế giới.
Và giờ đây, ước mơ của cô sắp thành hiện thực. Cô sắp được bước chân vào một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới mà cô chưa từng hình dung đến.
Nhưng cô không hề cảm thấy vui mừng hay háo hức. Trong lòng cô là một nỗi lo lắng và sợ hãi mơ hồ. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, cô không biết mình có thể thích nghi được với cuộc sống mới hay không.
Cô chỉ biết rằng, cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi.
Khi xe khách dừng lại ở cổng biệt thự họ Lâm, Hân Lam bước xuống, ngơ ngác nhìn xung quanh. Biệt thự tráng lệ hiện ra trước mắt cô, nguy nga và lộng lẫy như một tòa lâu đài. Cô cảm thấy choáng ngợp và nhỏ bé.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước vào cổng. Quản gia đã đứng đợi sẵn ở đó, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô Triệu Hân Lam, mời cô đi theo tôi." Ông ta nói, giọng không chút cảm xúc.
Hân Lam gật đầu, bước theo quản gia vào biệt thự. Cô đi ngang qua những căn phòng sang trọng, những bức tranh đắt tiền, những món đồ cổ quý giá. Cô cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà cô không thuộc về.
Cuối cùng, quản gia dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, được trang trí lộng lẫy.
"Đây là phòng của cô." Ông ta nói. "Cô có thể nghỉ ngơi ở đây. Bà chủ sẽ đến gặp cô sau."
Hân Lam bước vào phòng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng quá lớn, quá đẹp, quá xa lạ. Cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Cô ngồi xuống chiếc giường lớn, bọc nhung mềm mại. Cô nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn xanh mướt. Cô cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.
Nhưng cô biết, đây không phải là một giấc mơ. Đây là sự thật. Cô đã thực sự bước chân vào cuộc đời của Lâm Tố Ny. Và cuộc đời của cô, cũng như cuộc đời của Tố Ny, sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.