Thiên Kim Giả Nhận Nuôi Thiên Kim Thật - 12
Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:30:46
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 12: Gãy Gánh Máu Mủ
Sau đêm tâm sự với Tố Ny, Triệu Hân Lam quyết định chuyển ra ngoài sống. Cô không thể tiếp tục ở trong ngôi nhà mà mỗi ngóc ngách đều gợi nhớ đến sự so sánh nghiệt ngã và tình cảm hờ hững của bà Trần Tú Anh. Cô muốn tự do, muốn được là chính mình mà không cần phải cố gắng trở thành một "Lâm Tố Ny phiên bản hai" trong mắt người mẹ ruột.
"Chị không phản đối chứ?" Hân Lam hỏi Tố Ny, khi cả hai đang thu dọn đồ đạc trong căn hộ thuê chung.
"Sao chị lại phản đối?" Tố Ny mỉm cười. "Chị luôn ủng hộ mọi quyết định của em. Hơn nữa, có em ở đây, chị cũng vui hơn nhiều."
"Em sợ làm phiền chị." Hân Lam ngượng ngùng nói.
"Ngốc ạ, giữa chúng ta còn cần khách sáo sao?" Tố Ny véo má Hân Lam. "Em là em gái của chị, em có thể dựa vào chị bất cứ lúc nào."
Hân Lam ôm chầm lấy Tố Ny, cảm động nói: "Em cảm ơn chị, Tố Ny. Em không biết em sẽ làm gì nếu không có chị."
"Đừng nói thế." Tố Ny xoa đầu Hân Lam. "Chúng ta là gia đình mà. Chúng ta phải luôn giúp đỡ và yêu thương nhau."
Việc chuyển đến sống cùng Tố Ny giúp Hân Lam cảm thấy thoải mái và tự tin hơn rất nhiều. Cô không còn phải lo lắng về việc làm hài lòng bà Trần Tú Anh nữa, cô có thể tự do làm những gì mình thích.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho công việc kinh doanh, học hỏi thêm những kiến thức mới, và phát triển những kỹ năng còn thiếu. Cô cũng bắt đầu tham gia các hoạt động xã hội, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là ở việc được người khác yêu thương, mà là ở việc yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh. Cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa và trọn vẹn hơn.
Một buổi tối, khi Tố Ny và Hân Lam đang ngồi ăn tối cùng nhau, Hân Lam chợt lên tiếng:
"Chị Tố Ny, em muốn hỏi chị một chuyện."
"Chuyện gì vậy?" Tố Ny hỏi, cô ngước lên nhìn Hân Lam.
"Chị có bao giờ hối hận vì đã nhường lại vị trí thiên kim tiểu thư cho em không?" Hân Lam hỏi, giọng cô có chút lo lắng.
Tố Ny sững người, cô nhìn Hân Lam, ánh mắt cô đầy suy tư.
"Em hỏi vậy là sao?" Cô hỏi.
"Em chỉ muốn biết thôi." Hân Lam đáp. "Em cảm thấy có lỗi với chị. Em đã cướp đi cuộc sống của chị."
Tố Ny mỉm cười, cô đưa tay nắm lấy tay Hân Lam.
"Đừng nghĩ như vậy." Cô nói, giọng cô chân thành. "Chị không hề hối hận. Chị tin rằng, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Nếu không có vụ tráo đổi năm xưa, có lẽ chúng ta đã không gặp nhau, và chúng ta đã không thể trở thành những người bạn thân thiết như bây giờ."
"Nhưng..." Hân Lam ngập ngừng nói.
"Không có nhưng nhị gì cả." Tố Ny cắt lời Hân Lam. "Chị đã từng rất tức giận và căm ghét em, nhưng bây giờ thì không. Chị nhận ra rằng, em không có lỗi. Chúng ta đều là nạn nhân của một sai lầm."
"Chị thật sự tha thứ cho em sao?" Hân Lam hỏi, ánh mắt cô đầy hy vọng.
"Thật." Tố Ny đáp. "Chị tha thứ cho em, và chị cũng tha thứ cho cả Nguyễn Thị Hoa. Chị không muốn giữ mãi những oán hận trong lòng. Chị muốn sống một cuộc sống thanh thản và hạnh phúc."
Hân Lam cảm động đến rơi nước mắt. Cô ôm chặt lấy Tố Ny, cảm ơn cô vì đã tha thứ cho cô.
"Em cảm ơn chị, Tố Ny." Cô nói, giọng cô nghẹn ngào. "Chị là người tốt nhất mà em từng gặp."
"Đừng nói thế." Tố Ny xoa đầu Hân Lam. "Chúng ta là chị em mà. Chúng ta phải luôn yêu thương và bảo vệ nhau."
Kể từ đêm đó, Tố Ny và Hân Lam chính thức gọi nhau là "chị - em". Họ không còn e ngại hay khách sáo với nhau nữa, mà thay vào đó là sự tin tưởng, yêu thương, và sẻ chia.
Một ngày nọ, Hân Lam nhận được một cuộc gọi từ bà Trần Tú Anh. Bà mời Hân Lam về ăn cơm tối.
Hân Lam do dự một lát rồi đồng ý. Cô biết rằng, đây là cơ hội để cô hàn gắn mối quan hệ với mẹ ruột.
Tối hôm đó, Hân Lam đến nhà bà Trần Tú Anh. Cô mang theo một bó hoa tươi và một món quà nhỏ.
Bà Trần Tú Anh đón tiếp Hân Lam với một thái độ khác hẳn. Bà không còn lạnh lùng và khách sáo như trước nữa, mà thay vào đó là sự ân cần và dịu dàng.
"Con đến rồi à? Vào nhà đi." Bà Trần Tú Anh nói, bà ôm lấy Hân Lam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/12.html.]
Hân Lam cảm thấy bất ngờ và xúc động. Cô không ngờ bà Trần Tú Anh lại thay đổi thái độ nhanh đến như vậy.
Trong bữa ăn, bà Trần Tú Anh ân cần hỏi han Hân Lam về công việc, về cuộc sống, và về sức khỏe của cô. Bà cũng khen ngợi những thành công mà Hân Lam đã đạt được.
Hân Lam cảm thấy ấm lòng. Cô nhận ra rằng, bà Trần Tú Anh vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến cô, chỉ là bà không biết cách thể hiện tình cảm của mình.
"Mẹ xin lỗi con." Bà Trần Tú Anh nói sau bữa ăn. "Mẹ đã đối xử không tốt với con trong thời gian qua. Mẹ đã so sánh con với Tố Ny, và mẹ đã làm tổn thương con."
Hân Lam ngạc nhiên nhìn bà Trần Tú Anh. Cô không ngờ bà lại xin lỗi cô.
"Con không trách mẹ đâu." Hân Lam nói. "Con hiểu rằng, mẹ đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, và mẹ cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện."
"Cảm ơn con đã hiểu cho mẹ." Bà Trần Tú Anh nói, bà nắm lấy tay Hân Lam. "Mẹ hứa sẽ không bao giờ so sánh con với ai nữa. Mẹ sẽ yêu thương con như chính con người con."
Hân Lam cảm động đến rơi nước mắt. Cô ôm chặt lấy bà Trần Tú Anh, cảm ơn bà vì đã yêu thương và chấp nhận cô.
"Con cũng yêu mẹ." Cô nói, giọng cô nghẹn ngào.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa Hân Lam và bà Trần Tú Anh trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Họ thường xuyên gặp gỡ, trò chuyện, và chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
Hân Lam đã tìm thấy gia đình thực sự của mình, không chỉ ở Tố Ny và những người bạn thân thiết, mà còn ở người mẹ ruột mà cô luôn khao khát. Cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên trọn vẹn và ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, hạnh phúc không kéo dài được bao lâu. Một ngày nọ, Hân Lam nhận được một tin sét đánh ngang tai. Bà Trần Tú Anh bị bệnh nặng, và bà không còn sống được bao lâu nữa.
Hân Lam vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Cô không muốn mất đi người mẹ mà cô vừa mới tìm lại được.
Cô vội vàng đến bệnh viện, chăm sóc bà Trần Tú Anh ngày đêm. Cô cầu nguyện cho bà được khỏe mạnh, và cô hứa sẽ làm mọi thứ để bà được hạnh phúc.
Nhưng phép màu đã không xảy ra. Sau một thời gian chiến đấu với bệnh tật, bà Trần Tú Anh đã qua đời.
Hân Lam vô cùng đau buồn. Cô khóc hết nước mắt, và cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên vô nghĩa.
Tố Ny luôn ở bên cạnh Hân Lam, an ủi và động viên cô. Cô biết rằng, Hân Lam đang trải qua một giai đoạn khó khăn, và cô sẽ làm mọi thứ để giúp cô vượt qua.
"Em đừng buồn." Tố Ny nói, cô ôm chặt lấy Hân Lam. "Chị biết em rất yêu thương bà Trần Tú Anh, nhưng em phải chấp nhận sự thật rằng, bà ấy đã ra đi. Em hãy nhớ về những kỷ niệm đẹp mà em đã có với bà ấy, và hãy sống một cuộc sống thật ý nghĩa để bà ấy được yên lòng."
Hân Lam gật đầu, cô cố gắng kìm nén nỗi đau. Cô biết rằng, Tố Ny nói đúng. Cô phải sống tiếp, và cô phải sống thật tốt để bà Trần Tú Anh được yên nghỉ.
Tuy nhiên, nỗi đau mất mẹ vẫn ám ảnh Hân Lam trong một thời gian dài. Cô thường xuyên mơ thấy bà Trần Tú Anh, và cô luôn cảm thấy có lỗi vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho bà.
Một ngày nọ, Tố Ny quyết định đưa Hân Lam về quê, thăm mộ bà Trần Tú Anh. Cô muốn Hân Lam trút bỏ hết những nỗi đau trong lòng, và cô muốn cô tìm thấy sự bình yên.
Khi đến nghĩa trang, Hân Lam quỳ xuống trước mộ bà Trần Tú Anh, khóc nức nở.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ." Cô nói, giọng cô nghẹn ngào. "Con đã không dành nhiều thời gian cho mẹ, con đã không làm mẹ vui lòng. Con xin lỗi mẹ."
Tố Ny ôm lấy Hân Lam, an ủi cô.
"Em đừng tự trách mình." Cô nói. "Bà Trần Tú Anh biết rằng em yêu thương bà ấy, và bà ấy không bao giờ trách em."
Hân Lam khóc một hồi rồi dần dần bình tĩnh lại. Cô đứng lên, lau nước mắt, và hít một hơi thật sâu.
"Con hứa sẽ sống thật tốt." Cô nói với mộ bà Trần Tú Anh. "Con sẽ không làm mẹ thất vọng."
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Hân Lam cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô đã trút bỏ được hết những nỗi đau trong lòng, và cô đã tìm thấy sự bình yên.
Cô biết rằng, bà Trần Tú Anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, dõi theo và bảo vệ cô. Và cô sẽ sống một cuộc sống thật ý nghĩa để đáp lại tình yêu thương của bà.
Hân Lam và Tố Ny trở về thành phố, tiếp tục xây dựng sự nghiệp và cuộc sống của mình. Họ biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
Họ là gia đình của nhau, và họ sẽ luôn yêu thương và bảo vệ nhau. Họ đã gãy gánh m.á.u mủ, nhưng họ đã tìm thấy một gia đình mới, một gia đình thực sự, một gia đình mà họ lựa chọn.