Thiên Kim Giả Nhận Nuôi Thiên Kim Thật - 11
Cập nhật lúc: 2025-05-11 06:30:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 11: Người Thân Không Đồng Nghĩa Là Gia Đình
Thương hiệu mỹ phẩm tự nhiên của Lâm Tố Ny và Triệu Hân Lam ngày càng lớn mạnh, không chỉ mang lại cho họ cuộc sống sung túc về vật chất mà còn cả sự công nhận và ngưỡng mộ từ xã hội. Họ xuất hiện trên các tạp chí, truyền hình, chia sẻ câu chuyện khởi nghiệp đầy cảm hứng của mình, trở thành hình mẫu cho nhiều bạn trẻ.
Tuy nhiên, thành công trong sự nghiệp không đồng nghĩa với việc mọi thứ trong cuộc sống đều viên mãn. Dù đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ với gia đình, đặc biệt là với bà Trần Tú Anh, nhưng Hân Lam vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình, một sự so sánh ngấm ngầm mà cô không thể nào vượt qua.
Mỗi dịp lễ Tết, Hân Lam đều cố gắng về thăm bà Trần Tú Anh và gia đình họ Lâm. Cô mua những món quà đắt tiền, ân cần hỏi han, nhưng dường như mọi nỗ lực của cô đều không đủ. Bà Trần Tú Anh vẫn luôn giữ một thái độ khách sáo, thậm chí có phần lạnh lùng với cô.
"Hân Lam dạo này bận rộn quá nhỉ? Chắc là làm ăn phát đạt lắm." Bà Trần Tú Anh thường nói, giọng bà có vẻ như đang khen ngợi, nhưng Hân Lam lại cảm nhận được sự mỉa mai.
"Dạ cũng tạm thôi mẹ ạ. Con vẫn còn phải học hỏi nhiều." Hân Lam khiêm tốn đáp lại.
"Con phải học hỏi Tố Ny nhiều đấy. Con bé thông minh, nhanh nhẹn, lại có gu thẩm mỹ tốt. Con bé mà còn ở đây thì chắc chắn mọi chuyện còn tốt hơn nhiều." Bà Trần Tú Anh nói, ánh mắt bà nhìn xa xăm.
Những lời nói của bà Trần Tú Anh như những nhát d.a.o đ.â.m vào tim Hân Lam. Cô biết rằng, bà vẫn luôn so sánh cô với Tố Ny, và bà chưa bao giờ thực sự chấp nhận cô là con gái ruột.
Một buổi tối, Hân Lam đến thăm bà Trần Tú Anh. Cô mang theo một chiếc vòng ngọc trai đắt tiền, món quà mà cô đã cất công lựa chọn.
"Mẹ ơi, con tặng mẹ chiếc vòng này. Con thấy mẹ rất hợp với nó." Hân Lam nói, cô đưa chiếc vòng cho bà Trần Tú Anh.
Bà Trần Tú Anh nhận lấy chiếc vòng, ngắm nghía một hồi rồi đặt nó xuống bàn.
"Cảm ơn con." Bà nói, giọng bà thờ ơ. "Nhưng mẹ có nhiều vòng ngọc trai rồi. Cái này chắc không dùng đến đâu."
Hân Lam cảm thấy hụt hẫng. Cô cố gắng gượng cười.
"Vậy con tặng mẹ cái khác nhé. Mẹ thích gì con sẽ mua cho mẹ." Cô nói.
"Thôi không cần đâu." Bà Trần Tú Anh nói. "Con cứ lo làm ăn đi. Mẹ không thiếu gì cả."
Hân Lam im lặng, cô không biết phải nói gì. Cô cảm thấy mình như một người thừa trong căn nhà này.
"Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ." Hân Lam nói sau một hồi im lặng.
"Chuyện gì vậy?" Bà Trần Tú Anh hỏi.
"Con... con muốn chuyển ra ngoài ở riêng." Hân Lam nói, cô hít một hơi thật sâu. "Con muốn tự lập và có không gian riêng."
Bà Trần Tú Anh sững người, bà nhìn Hân Lam, ánh mắt bà có vẻ ngạc nhiên.
"Con muốn chuyển ra ngoài ở riêng?" Bà hỏi lại. "Sao con lại muốn làm như vậy? Ở đây không tốt sao?"
"Không phải vậy mẹ ạ." Hân Lam nói, cô cố gắng giải thích. "Con chỉ muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống. Con muốn tự mình lo liệu mọi thứ."
Bà Trần Tú Anh im lặng một lúc rồi thở dài.
"Mẹ hiểu rồi." Bà nói. "Con muốn chứng tỏ bản thân mình. Con muốn cho mọi người thấy rằng con cũng có thể thành công mà không cần dựa dẫm vào gia đình."
Hân Lam gật đầu, cô cảm thấy bà Trần Tú Anh đã hiểu được phần nào những gì cô đang nghĩ.
"Nhưng con phải nhớ rằng, dù con có làm gì đi chăng nữa, con vẫn luôn là con gái của mẹ." Bà Trần Tú Anh nói. "Con hãy cẩn thận và đừng làm điều gì khiến mẹ phải lo lắng."
"Con biết rồi mẹ ạ." Hân Lam nói, cô ôm lấy bà Trần Tú Anh. "Con cảm ơn mẹ đã luôn yêu thương và ủng hộ con."
Tuy nhiên, sau khi Hân Lam nói xong, bà Trần Tú Anh lại buông một câu khiến cô cảm thấy đau lòng.
"Dù cô là con ruột, tôi vẫn không thích cô bằng Tố Ny ngày trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-nhan-nuoi-thien-kim-that/11.html.]
Hân Lam sững người, cô không tin vào tai mình. Cô ngước lên nhìn bà Trần Tú Anh, ánh mắt cô đầy đau khổ và thất vọng.
"Mẹ... mẹ nói gì vậy?" Cô hỏi, giọng cô run run.
"Mẹ nói thật." Bà Trần Tú Anh nói, ánh mắt bà lạnh lùng. "Con không có sự thông minh, xinh đẹp, và tài năng của Tố Ny. Con không thể nào thay thế được vị trí của con bé trong lòng mẹ."
Nước mắt Hân Lam trào ra. Cô không thể tin được rằng, người mẹ ruột của mình lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
"Con... con xin phép về." Hân Lam nói, cô quay lưng bỏ đi.
Cô chạy ra khỏi nhà, nước mắt cô lã chã rơi. Cô cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Cô đã cố gắng hết sức để làm hài lòng bà Trần Tú Anh, nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích.
Cô nhận ra rằng, dù có là con ruột đi chăng nữa, cô cũng không thể nào thay thế được Tố Ny trong lòng bà Trần Tú Anh. Cô không thể nào có được tình yêu thương và sự công nhận mà cô khao khát.
Hân Lam đi lang thang trên đường phố, không biết mình nên đi đâu về đâu. Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cô không biết mình thuộc về đâu, và cô không biết mình nên làm gì.
Cô chợt nhớ đến Tố Ny. Cô biết rằng, Tố Ny luôn ở bên cạnh cô, luôn yêu thương và ủng hộ cô. Cô quyết định đến tìm Tố Ny, chia sẻ những nỗi đau của mình.
Khi Hân Lam đến căn hộ của Tố Ny, cô thấy Tố Ny đang ngồi làm việc trước máy tính. Cô bước vào, ôm chầm lấy Tố Ny, khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy?" Tố Ny hỏi, cô lo lắng ôm lấy Hân Lam. "Ai đã làm gì em?"
Hân Lam kể cho Tố Ny nghe về những gì đã xảy ra ở nhà bà Trần Tú Anh. Cô kể về những lời so sánh, về sự lạnh lùng, và về câu nói tàn nhẫn của bà.
Tố Ny lắng nghe Hân Lam một cách chăm chú. Cô ôm chặt lấy Hân Lam, vỗ về cô, và an ủi cô.
"Em đừng buồn." Tố Ny nói, giọng cô dịu dàng. "Chị biết em đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng em phải nhớ rằng, em không hề đơn độc. Chị luôn ở bên cạnh em."
"Nhưng chị ấy không yêu em." Hân Lam nói, cô khóc nức nở. "Chị ấy không bao giờ chấp nhận em là con gái ruột."
"Đừng nói như vậy." Tố Ny nói, cô lau nước mắt cho Hân Lam. "Tình yêu không phải lúc nào cũng thể hiện ra bằng lời nói. Có thể bà Trần Tú Anh có những nỗi niềm riêng mà em không biết. Nhưng chị tin rằng, bà ấy vẫn yêu em theo cách của bà ấy."
"Nhưng em muốn được yêu thương như chị." Hân Lam nói. "Em muốn được bà ấy ôm ấp, vuốt ve, và nói những lời yêu thương."
"Chị hiểu." Tố Ny nói. "Nhưng em phải chấp nhận một điều rằng, không phải ai cũng có thể cho em những gì em muốn. Em không thể thay đổi được cách người khác yêu thương em, nhưng em có thể thay đổi cách em đối diện với nó."
"Em phải làm gì bây giờ?" Hân Lam hỏi, cô cảm thấy bế tắc.
"Em hãy tập trung vào những người yêu thương em thật lòng." Tố Ny nói. "Em có chị, có bạn bè, và có những người hâm mộ luôn ủng hộ em. Họ mới là gia đình thực sự của em."
Hân Lam nhìn Tố Ny, ánh mắt cô đầy cảm kích. Cô biết rằng, Tố Ny luôn là người an ủi và động viên cô những lúc khó khăn nhất.
"Cảm ơn chị." Hân Lam nói, cô ôm chặt lấy Tố Ny. "Em không biết em sẽ làm gì nếu không có chị."
"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Tố Ny đáp, cô mỉm cười. "Chúng ta là gia đình mà."
Hân Lam quyết định nghe theo lời khuyên của Tố Ny. Cô ngừng cố gắng làm hài lòng bà Trần Tú Anh, và cô tập trung vào những người yêu thương cô thật lòng.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho Tố Ny, cho bạn bè, và cho những người hâm mộ của mình. Cô cũng tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là ở việc được người khác yêu thương, mà là ở việc yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh. Cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa và trọn vẹn hơn.
Hân Lam đã tìm thấy gia đình thực sự của mình, không phải ở những người có cùng huyết thống, mà ở những người yêu thương, quan tâm, và chia sẻ với cô trong cuộc sống. Cô hiểu rằng, người thân không đồng nghĩa với gia đình, và gia đình không phải lúc nào cũng là những người có cùng huyết thống.
Gia đình là nơi trái tim tìm thấy sự bình yên, là nơi ta được yêu thương và chấp nhận vô điều kiện. Và Hân Lam đã tìm thấy gia đình của mình, bên cạnh Tố Ny và những người yêu thương cô thật lòng.