Theo Đuổi Một Lời Hồi Âm - 11
Cập nhật lúc: 2025-08-21 04:59:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ Tư là ngày giao dịch chứng khoán, Trần Vạn đến BenQ Zhonghui thủ tục.
Công viên Trung tâm rộng lớn, lấy Quảng trường Bồ Câu Trắng trung tâm, bao quanh bởi con đường rợp bóng cây bàng. Các tập đoàn lớn như Minh Long của nhà họ Triệu và Phổ Lợi của nhà họ Thẩm đều tọa lạc tại phố Fernley, nơi mỗi tấc đất đều đắt đỏ. Những công ty nhỏ như Kexiang của Trần Vạn chỉ thuê vài tầng ở tòa nhà văn phòng tại Phân khu Hoàng Tử Tây.
Bước tòa nhà chính, Trần Vạn bất ngờ thấy Triệu Thắng Ca một , dường như đang đợi xe buýt.
Người biến mất hơn hai tháng, chỉ tồn tại trong những lời đồn, giờ đột nhiên xuất hiện. Tâm trí Trần Vạn trống rỗng, một niềm vui chậm rãi, giải thích len lỏi trong lòng. đó cũng là một niềm hạnh phúc vô ích.
Cậu chắc Triệu Thắng Ca nhớ . Do dự một lúc, định giả vờ thấy và bước . Bàn chân xoay hướng khác, nhưng Triệu Thắng Ca ngước lên, lẽ để xem xe đến . Anh trông vội vã, như đợi khá lâu.
Không thể ngơ, Trần Vạn bước tới.
Triệu Thắng Ca dường như nhận , nhưng cũng hẳn là rõ là ai. Trần Vạn bất ngờ, giới thiệu ngắn gọn về . Triệu Thắng Ca gật đầu, đáp rằng xe hỏng.
Trần Vạn mỉm nhạt, lịch sự hỏi: “Anh vội ? Nếu phiền, xe ở gần đây, thể chở .”
Triệu Thắng Ca : “Có tiện ?”
Trần Vạn khựng . Cậu chỉ hỏi xã giao, ngờ đồng ý. Một cảm giác phấn khích nổ trong lòng, nhưng lập tức tự trách vì hôm nay lái xe hơn. Làm Triệu Thắng Ca thể một chiếc BYD, còn là chiếc “hành” bởi một gã tâm thần?
bỏ lỡ cơ hội. Cậu tiện đường và hỏi . Triệu Thắng Ca nhắc đến một địa điểm, Trần Vạn gật đầu đồng ý.
Cậu dẫn đường, hai giữ cách xã hội chuẩn mực, quá xa cũng quá gần, nhưng dường như gần hơn những . Triệu Thắng Ca cao, chân dài, bước mang khí chất khiêm nhường. Cả hai nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, khuấy động khí nóng bức. Nhịp tim Trần Vạn d.a.o động theo bước chân , như tiếng vỗ cánh của bồ câu trắng ở quảng trường.
Cậu thoáng nghĩ, vòng tay Triệu Thắng Ca chắc hẳn ấm áp.
Trần Vạn cho tay túi, lấy chìa khóa, nhấn nút mở khóa chiếc BYD cách đó vài mét. Một tiếng “bíp” vang lên, đàn bồ câu gần đài phun nước giật bay tán loạn.
Cậu lịch sự mở cửa , còn dùng tay che mui xe, tư thế chuẩn mực. Triệu Thắng Ca bước tự nhiên. Chiếc BYD sửa, gian chật hẹp khiến khẽ cau mày, bắt chéo đôi chân dài một cách gượng gạo.
Trần Vạn ngại ngùng: “Xe rộng, mong Triệu bỏ qua. Bên cạnh ghế nước, cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn,” Triệu Thắng Ca đáp, giọng xa cách.
Trần Vạn hỏi nhiệt độ điều hòa , im lặng lái xe, chuyện phiếm. Triệu Thắng Ca cũng lặng lẽ ở ghế , yên tĩnh đến mức nghĩ đang ở một . khí chất của như thực thể, điềm tĩnh mà áp lực, khiến luôn cảnh giác.
Nếu mắt lưng, Trần Vạn sẽ thấy Triệu Thắng Ca đang quan sát , công khai và che giấu.
Trần Vạn lái xe điêu luyện, gạt cần , nhường đường khi cần, vượt khi thể. Triệu Thắng Ca như một giám khảo vô cảm, ánh mắt dừng bàn tay nắm vô lăng—bàn tay từng pha cho tại tiệc. Rồi dời mắt .
Hôm nay, đèn đỏ liên tục xuất hiện, buộc họ chờ 32 giây ở mỗi ngã tư. Với Triệu Thắng Ca, đó là sự quan sát nhàm chán; với Trần Vạn, là một nỗi tra tấn ngọt ngào.
Không gian im lặng, chỉ thoáng tiếng thở. Ánh mắt họ chạm trong gương chiếu hậu—một bên điềm tĩnh kiêu ngạo, một bên dịu dàng khiêm tốn. Chỉ một giây, cả hai vội dời mắt.
Trần Vạn xin , nhận vì đèn đỏ mất thời gian. Triệu Thắng Ca đáp, chỉ ngoài, nhấc điện thoại: “Tắc đường quá. sắp đến .”
Lời ngắn gọn, sắc sảo của như con kiến giẫm lên dây thần kinh nhạy cảm trong lòng Trần Vạn.
Điểm đến là Ao Ưng—thiên đường xa hoa của Hải Thành, nổi tiếng với , giải trí cuồng nhiệt và sự phô trương vô độ. Nếu Trác Chí Hiên ở đây, sẽ vỗ tay khen Trần Vạn vì dám đưa thích đến Thập Lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-duoi-mot-loi-hoi-am/11.html.]
Tình yêu thầm kín như con đường xuống địa ngục, thể cất lời, thể đầu. Các tòa nhà chọc trời như những tượng đài chôn vùi tình cảm lặng thầm của .
Đến Ao Ưng, Triệu Thắng Ca bảo lái cổng chính. Dù thiết, giọng vẫn tự nhiên.
Trần Vạn , gật đầu qua gương chiếu hậu: “Anh xuống cửa phụ nào?”
Vì cảnh sát thường tuần tra, Ao Ưng nhiều cửa bí mật dành cho thành viên cấp cao. Triệu Thắng Ca lịch sự hỏi: “Cậu nghĩ là chỗ nhất để vui chơi?”
Trần Vạn im lặng, chắc ý là đón tiếp như khách quý chỉ lặng lẽ tham gia. Ao Ưng như mê cung với tám cổng—Nước, Mưa, Côn…— thiết kế theo phong thủy. Mỗi cổng dẫn đến những khu vực khác . Khối A tổ chức biểu diễn bất hợp pháp, Khối B phức tạp hơn. Trần Vạn rõ chi tiết, cũng dám hỏi thẳng.
Trước khi trả lời, Triệu Thắng Ca : “ xuống đậu xe cũng .”
Trần Vạn thoáng bối rối. Lời tưởng chừng thoải mái, nhưng thực chất đẩy quyền quyết định sang . Cách chọn thể tiết lộ nghĩ sẽ , bao nhiêu, khác thấy xuống từ xe .
Sau vài giây suy nghĩ, Trần Vạn : “Vậy đưa xuống Cổng Nước nhé?”
Cổng Nước ở trung tâm, thang máy riêng dẫn đến khu vực.
Triệu Thắng Ca qua gương, mỉm : “Cậu nhiều thật.”
Trần Vạn phủ nhận, nhưng sợ nhiều sẽ lộ, nên im lặng. Thực , chỉ đến đây một với Trác Chí Hiên, rời sớm vì các tiết mục quá lố.
Cuối cùng, thả Triệu Thắng Ca ở Cổng Nước, hỏi cần nhờ xe về , lái xe rời nhanh như chạy trốn hiện trường.
Triệu Thắng Ca đợi đến khi ánh đèn đỏ của xe khuất bóng, mới bước qua một cửa khác.
Một cổ đông của Ao Ưng chờ sẵn, đưa lên tầng 78 bằng thang máy riêng.
Những tòa nhà chọc trời như quái vật trong sương đêm. Lớp kính một chiều cho phép xuống sự xa hoa bên . Thành phố rực sáng như con tàu khổng lồ trôi trong đêm.
Trong phòng khách, Thiệu Diệu Tông, một đàn ông ngoài bốn mươi, tiếng cửa mở, buông trai trẻ đùi, dậy bắt tay: “Cậu Triệu.”
Triệu Thắng Ca đáp lễ, bắt tay: “Ông Thiệu.”
Thiệu Diệu Tông , thấy ai, nhưng tòa nhà đầy rẫy những mối nguy tiềm ẩn.
Sau khi Triệu Thắng Ca xuống, Thiệu Diệu Tông vẫy tay, mời một trai trẻ khác cạnh . Người trông sạch sẽ, ngoan ngoãn, nổi bật hơn .
Triệu Thắng Ca từ chối, bảo trai: “Rót ly rượu.”
Người ngoan ngoãn rót rượu, cạnh đúng mực.
Thiệu Diệu Tông nheo mắt: “Cậu Triệu thích ? chọn đặc biệt nhất cho đấy.”
Cả hai trai đều ông cẩn thận chọn từ hàng ngàn , nhân viên của Ao Ưng.
Triệu Thắng Ca bên cạnh, gật đầu, đặt tay lên lưng ghế sofa, thoải mái : “Ông Thiệu chu đáo thật.”
Anh khẽ nâng cằm, lệnh nhẹ nhàng: “Xắn tay áo lên.”