Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 963

Cập nhật lúc: 2025-03-14 10:11:21
Lượt xem: 2

Ông ấy là người có lòng yêu nước sâu sắc, nay còn là thầy của cô. Với một phòng khám lớn như vậy, chắc chắn sẽ có đủ nhân lực và nguồn cung dược liệu. Trước mắt, cô có thể nhờ thầy giúp để giải quyết khó khăn này.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bước tới trước mặt cha mẹ chồng, ánh mắt kiên định, tự tin nói:

"Bố mẹ, chuyện thuốc trị cước đông lạnh cứ giao cho con. Con sẽ lo liệu ổn thỏa."

Lục Quốc An và Dư Hoa nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

"Chiêu Chiêu, mẹ biết con muốn giúp Lục Trầm giảm bớt áp lực. Nhưng ngay cả bố con còn không lo được, con lấy đâu ra cách?" Dư Hoa khẽ thở dài. "Đừng lo, để bố mẹ tìm cách khác."

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh họ, cười dịu dàng:

"Mẹ, con đã nghe hết những gì bố mẹ nói rồi. Nhà máy không có nguyên liệu, làm sao sản xuất thuốc? Mà hiện tại, bố mẹ cũng chưa tìm ra giải pháp nào tốt hơn, đúng không? Vậy cứ để con thử một lần đi."

Thấy cô nói chắc nịch, Lục Quốc An bắt đầu d.a.o động, bán tín bán nghi hỏi:

"Con thật sự có cách à?"

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Con từng đọc được một công thức làm thuốc trị cước đông lạnh trong sách y học cổ. Con biết cách điều chế, hoàn toàn có thể tự làm rồi gửi đến cho Lục Trầm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/963.html.]

Lục Quốc An nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Con nói thật chứ? Con biết làm loại thuốc này sao?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười chắc chắn:

"Rất đơn giản, con làm được."

"Nhưng sư đoàn của Lục Trầm đóng quân ở vùng núi Đông Lăng, riêng doanh trại đã có 800 người. Nếu tính cả sư đoàn thì ít nhất cũng gần 10.000 người. Lượng thuốc cần sản xuất không hề nhỏ, dược liệu cần thiết cũng rất nhiều. Chúng ta lấy đâu ra nguyên liệu?"

Dư Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên:

"Hôm nay Chiêu Chiêu vừa mới bái sư. Thầy của con bé tên Trọng Dương, một lão trung y rất nổi tiếng ở Hải Thị! Gia đình ông ấy ba đời làm nghề y, nhà có một phòng khám đông y lớn hai tầng, riêng tầng một đã rộng đến ba, bốn trăm mét vuông.

Một nơi như vậy chắc chắn không thiếu dược liệu! Nếu chúng ta nhờ, ông ấy nhất định sẽ giúp."

Lục Quốc An nhíu mày, có phần bất ngờ:

"Từ bao giờ con có thầy? Sao bố chưa từng nghe con nhắc tới Trọng Dương? Ông ấy có đáng tin không, hay lại là kẻ lừa đảo?"

Dư Hoa bật cười, kiên nhẫn giải thích:

"Hôm nay bọn con đến phòng khám đông y của ông ấy, thấy trên tường treo đầy cờ lưu niệm bệnh nhân tặng. Chiêu Chiêu còn cùng ông ấy cứu một người bị ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, ông ấy mời bọn con ăn cơm trưa, còn giới thiệu vài lão trung y khác nữa."

Loading...